Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu
Chương 18 : Một chút ngọt ngào nho nhỏ
Ngày đăng: 12:19 19/04/20
Thân thể cô ta gần
như đã khỏa thân toàn bộ, nụ hoa nhỏ nhắn xinh xắn trên ngực dán sát vào ngực của người nọ, nhẹ nhàng cọ cọ. Hành vi cực kỳ phóng đãng, nhưng
nơi đáy mắt lại toát ra vẻ thanh thuần, e lệ lẫn sợ hãi như của một cô
gái nhỏ vậy...
Điều này làm cho lửa dục trong hai mắt của
Chiêm Mỗ Tư bốc lên ngùn ngụt, một tay vạch lớp lụa mỏng tìm tòi trên
người cô gái, bàn tay to như cái quạt hương bồ nắm lấy bộ ngực của cô kia mà bóp nặn. Hiển nhiên là cô gái có chút bị đau, nên vài
giọt nước mắt tròn như ngọc lóng lánh như tuyết rơi xuống, đọng ở bên
cạnh má. Biểu lộ ôn nhu này khiến người ta động lòng người thương xót,
nhưng lúc này cô gái đã nâng cặp đùi nhỏ xinh mềm mại lên giạng chân ở
trên người Chiêm Mỗ Tư, cánh tay vòng lên ôm lấy ôm cổ của ông ta, bộ
ngực nhỏ nhắn xinh xắn nhẹ nhàng cọ qua ngực Chiêm Mỗ Tư, rồi lại chợt nhẹ nhàng tách ra, vòng eo mảnh mai
nhẹ nhàng ra sức vặn vẹo, nơi bụng dưới cũng bắt đầu vặn vẹo một cách
quyến rũ...
Chiêm Mỗ Tư không ngờ cô bé người Trung Quốc
nhỏ nhắn xinh xắn, đẹp đẽ như búp bê Baby này lại có những động tác lớn
mật như vậy mật, trong giây lát ông ta chợt ngây người quên tất cả động
tác của mình...
Âm thanh dần dần tràn ngập lan ra khắp
trong căn phòng rộng lớn làm cho người ta phải nóng mặt tim đập như
trống làng. Ông chủ Triệu xemtâm hoả ứa ra,
nhưng lại trở ngại Hà Dĩ Kiệt ngồi ở chỗ nầy, không tốt quá làm càn,
tròng mắt không ngừngloạn chuyển, nhắm Hà Dĩ Kiệt trên mặt nghiêng mắt nhìn.
Hà Dĩ Kiệt bưng trà chỉ chứa làm không thấy được của hắn cấp bách, nhàn nhạt hỏi: “Triệu ông chủ còn có hợp ý?”
Ông chủ Triệu trong lòng như bị mèo cào, hiển nhiên nhìn thấy Chiêm Mỗ Tư
đang ôm “ôn hương nhuyễn ngọc”(*) trong ngực, nhưng bản thânmình vẫn còn muốn giả bộ là người chính nhân quân tử,
lại càng thêm nóng ruột, vừa nghe Hà Dĩ Kiệt hỏi, ông ta lập tức liên
tục gật đầu;”Rất vừa ý, tất cả đều là người đẹp!”
(*) Ôn hương nhuyễn ngọc: ngọc mềm vừa thơm vừa ấm áp – cụm từ dùng để chỉ người con gái trẻ trung xinh đẹp.
Hà Dĩ Kiệt cười, đặt ly trà xuống, nói rất chân thành: “Nếu ông chủ Triệu
thoả mãn, vậy thì Hà mỗ an tâm rồi, nhưng bí thư Tiếu còn đang chờ câu
trả lời của tôi... Ngài nói xem chuyện về những
hạng mục đầu tư...”
Đột nhiên cô ngẩng đầu lên vẻ đầy kinh hãi. Đôi tròng mắt chan chứa nước
mắt đối diện với anh, sau một lát, đột nhiên thoáng cái cô nhào vào
trong lồng ngực của anh, ôm lấy anh, nghẹn ngào mở miệng:“Hà Dĩ Kiệt, em không muốn phải đến nơi này nữa.”
Hà Dĩ Kiệt vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của cô: “Không muốn đến thì từ nay về sau sẽ không đến đây nữa.”
”Vậy anh không cần phải bảo lại cái cô Châu tiểu thư kia không cần phải dạy
em nữa à?” Tương Tư ghé mặt vào làm ổ trên vai anh, cọ cọ, lau hết nước
mắt vào trên cổ của anh. Anh giơ tay kéo cô ra, nhìn kỹ gương mặt cô:
”Về việc này còn phải xem biểu hiện của em từ nay về sau thế nào đã,
được không?”
Hàng lông mi dài của cô vụt sáng nhưng lại rủ
xuống, cái miệngnhỏ nhắn màu hồng nhạt hơi nhếch lên một chút: “Anh
rất hay bắt nạt em....”
Lòng của anh đột nhiên trở nên mềm
nhũn, bàn tay áp ở phía sau lưng của cô vuốt ve lên xuống một hồi, giọng nói thật thấp mang theo chút khàn khàn: “Tôi đã bắt nạp em bao giờ?”
Tương Tư đột nhiên mở to hai mắt, nhìn anh không hề chớp mắt. Một lát sau,
đột nhiên cô cúi đầu, đôi môi mềm dán ở trên môi của anh. Từ đôi môi của cô, một giọng nói nho nhỏ tinh tế liền trào ra: “Anh hãy đối xử tốt với em một chút, từ nay về sau em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh nói, được
không?”
”Tôi đối xử với em còn chưa đủ tốt hay sao?” Anh
chịu đựng đầu lưỡimềm mại của cô, đến khi cô hôn liếm vào trên đôi môi anh, chỉ là ngẫu nhiên, anh nhẹ nhàng cắn cô một cái, nghe thấy cô khẽ
kêu lên vì bị đau, nơi đáy mắt anh liền hiện ra chút vui vẻ.
”Anh luôn thích đánh em, có thể nói một câu thật khó nghe rằng, anh là người xấu tính nhất đấy.” Tương Tư nói qua, vành mắt hơi thoáng ửng đỏ: “Em
đã không còn ba mẹ nữa rồi, cũng không có ai quan tâm tới em, chỉ có anh giúp em. Anh đã giúp em an táng cha mẹ em, đã giúp em, lôi em từ trong
ngục giam ra ngoài, anh đã giúp em hủy bỏ luôn, đã phi tang bản án, giúp em có thể thanh thản ổn định cuộc sống, giúp em trong chuyện đi học,
chỉ có một mình anh đối xử tốt với em. Anh nhìn em mà xem, em cũng biết, anh chính là người có tính tình rất xấu, chỉ thích nổi giận. Tuổi em
còn nhỏ, có nhiều điều vẫn còn chưa hiểu hết, nếu như anh không vui, anh có thể nói cho em biết, em sẽ học cách để sửa lại khuyết điểm, tất cả
mọi chuyện em đều sẽ nghe theo anh...”
”Thật sự cái gì em
cũng sẽ nghe theo lời tôi nói chứ?” Anh ôm lấy cái eo mảnh khảnh của cô
kéo vào trong ngực chặt hơn, bất giác trong giọng nói có sự ôn nhu.