Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu
Chương 23 : Xả thân vì cô
Ngày đăng: 12:19 19/04/20
"Văn Tương Tư, nói như thế nào cô và Quý Quảng Nguyên cũng đã từng có tình cảm với nhau hơn chục năm qua, cô sẽ không phải là một người thật sự có lòng dạ ác độc như vậy chứ? Cô có thể nhìn anh ấy gặp chuyện không may mà không quan tâm không hỏi han một câu hay sao?"
Bước chân của Tương Tư dừng lại, cô quay người lại hỏi: "Cô nói lời này là có ý tứ gì?"
"Có ý tứ gì cô cứ đi theo tôi rồi cô sẽ biết." [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), Lâm Ngữ Thiến liếc nhìn cô một cái, đôi mắt thoáng hiện lên một ánh nhìn xảo quyệt nhàn nhạt. Tương Tư chần chờ một lát, nhưng cuối cùng cô cắn răng một cái, liền lấy điện thoại di động ra gửi cho Hà Dĩ Kiệt một tin nhắn, sau đó bước đi đằng sau theo chân Lâm Ngữ Thiến.
Lâm Ngữ Thiến nghe thấy sau lưng mình vang lên tiếng bước chân, khẽ cắn môi, chậm rãi khẽ cười lên một tiếng. Văn Tương Tư, cô đã hủy hoại hạnh phúc của tôi, cô đã làm cho tôi bị mất hết thể diện, vậy mà cô vẫn còn có thể thư thư thản thản như vậy sao? Sao trên đời này cô lại có thể tìm được một chuyện tiện nghi như vậy chứ?
Chỉ tiếc, người cô gặp phải lại chính là tôi, Lâm Ngữ Thiến này. Tôi tình nguyện thà rằng ngọc nát đá tan, cũng sẽ không chịu nuốt cơn giận này. Tuy rằng ban đầu là tôi đã đoạt bạn trai trước đây của cô, nhưng mà ngàn vạn lần cô không nên có người khác. Cô đã cùng người đàn ông khác lên giường, sao cô vẫn còn vướng víu không buông với Quảng Nguyên như vậy chứ. Cô còn xưng xưng quyến rũ anh ta, để anh ta thoái hôn với tôi. Lúc trước trong bữa tiệc đính hôn, chúng tôi gần như là đã thông báo với thiên hạ rồi, hiện tại lại thành ra ầm ĩ đến mức độ thế này, tôi còn có mặt mũi nào để tiếp tục sống nữa chứ?
Văn Tương Tư, tôi liều mạng hủy diệt chính bản thân mình, nhưng cũng không thể nhìn cô thoải mái trôi qua cuộc sống thong dong như vậy được.
Trong nội tâm Lâm Ngữ Thiến cứ âm thầm nghĩ như thế, bàn tay cầm cái gói nhỏ của cô ta không khỏi siết chặt lại. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Vật ở nơi đó lúc này đang truyền đến tay cô ta một cảm giác thô sáp, làm cho cô ta nảy sinh sự sung sướng không sao nói ra được. Qua ngày này, hết thảy mọi mong muốn, hết thảy mọi chuyện đều sẽ được kết thúc hết. Cô ta sẽ rời bỏ Quý Quảng Nguyên. Anh ta không phải là một người có lập trường kiên định, càng làm cho người ta cảm thấy buồn cười hơn nữa chính là, trái tim quá mức sạch sẽ kia của anh ta xem ra hình như lại kì thực vô cùng yếu ớt. Tính cực đoan của anh ta đối với tình yêu rất lớn, hiện tại anh ta vẫn nhớ mãi Tương Tư không quên. Nhưng nếu như Tương Tư biến thành một người con gái xấu xí dọa người, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cô ta dám cam đoan, Quý Quảng Nguyên sẽ chuồn đi nhanh hơn so với bất kỳ người nào khác.
Ánh mắt của anh ta chỉ muốn được nhìn thấy những gì đẹp đẽ, cũng sẽ không bao giờ chấp nhận người yêu của mình xấu xí. Nói toạc ra là, anh ta rất ích kỷ chỉ yêu chính bản thân mình, giống như là trong truyện thần thoại người nọ trước sau chỉ yêu hình ảnh ngược của chính mình, cuối cùng khi chết đã biến thành chàng trai hoa thủy tiên.
Tương Tư sợ đến choáng váng, hoàn toàn quên mất là phải chạy đi. Cô trơ mắt ra nhìn Lâm Ngữ Thiến vừa giơ cái chai lên trước mặt hắt vào mình vừa mắng chửi. Cô sững sờ giơ cánh tay lên giống như một cái tượng gỗ không sao động đậy nổi. Xong rồi! Tương Tư tuyệt vọng nhắm mắt lại, ý nghĩ cuối cùng của cô lúc này cực kỳ buồn cười, đương nhiên là, nếu Hà Dĩ Kiệt thấy cô bị tạt a- xít sun-phu-rit hủy đi dung mạo gương mặt, nhất định anh sẽ chán ghét cô quay đầu bước đi thôi...
Nhưng cô lại thấy bản thân không bị cảm giác bỏng rát truyền đến như trong tưởng tượng. Cô đang được một người khác ôm thật chặt ở trong ngực, cho đến lúc nghe thấy Lâm Ngữ Thiến hét lên một tiếng, cái chai trong tay cô ta rơi xuống trên mặt đất phát ra âm thanh vỡ vụn chói tai, thì cô mới ngây ngốc mở mắt ra. Gương mặt xuất hiện trước mặt cô lúc này quả thật đúng là Hà Dĩ Kiệt. . . . . .
Trong không khí tràn ngập mùi là a- xít sun-phu-rit đến gay mũi. Mặt cô trắng nhợt như tuyết nhìn vào người đàn ông đang ôm mình. Sắc mặt anh tái xám, hàm răng cắn chặt vào nhau, trên đầu, trên mặt của anh đọng từng giọt mồ hôi lớn. Tương Tư kinh ngạc nhìn anh, một hồi lâu sau, cô mới giật mình tỉnh lại, sau đó òa lên khóc. Cô túm lấy cánh tay của anh ra sức lắc lắc kêu tên của anh: "Hà Dĩ Kiệt, Hà Dĩ Kiệt! Anh làm sao vậy! Anh làm sao vậy! Tại sao anh lại ngốc nghếch như vậy chứ..."
Trên lưng phần gáy bị cháy cực kỳ đau đớn, hai chân anh lúc này dường như không thể nào đi được nữa. Anh đau đến mức hít vài hơi lãnh khí, rồi lại âm thầm thấy mình may mắn, may mắn vì đang là mùa đông, anh mặc mấy lớp quần áo dày như thế, bằng không bị cả một lọ a xít đậm đặc như vậy dội lên người, không chừng mệnh của anh cũng không còn nữa...
"Đừng lay nữa...." Hà Dĩ Kiệt đau đến mức không thể nào nói được hết câu nữa. Anh ôm cô, sự bỏng rát làm cho cả người anh túa ra đầy mồ hôi. Thấy cô khóc anh thật sự rất khó chịu, không khỏi nhăn nhíu mày, vỗ vỗ vào phía sau lưng của cô, nói dỗ dành:"Đừng khóc, tôi chưa chết được đâu..."
Lời của anh lại làm cho cô khóc càng thêm lợi hại. Tương Tư thở không ra hơi, khóc ròng tránh từ trong lồng ngực của anh ra. Cô vẫn chưa chuyển qua phía sau anh, vừa nhìn thấy trên lưng anh bị a- xít sun-phu-rit nồng độ cao ăn mòn làm cho quần áo đều rách nát tả tơi. Trên lưng từng đám, từng đám vết thương bỏng, còn trên cổ, nơi lộ da thịt ra cũng bị mất giọt a xít bắn tung tóe lên, miệng vết thương đáng sợ. Tương Tư đứng ở nơi đó chân tay như nhũn ra, muốn kéo anh nhưng lại không dám đụng đến vết thương của anh. Cô đứng đó, người như nhũn ra, đôi mắt đẫm lệ gắt gao nhìn lại anh. Cô không biết nên làm thế nào bây giờ, trong đầu cô lúc này hoàn toàn trống rỗn...
Hà Dĩ Kiệt thật sự đau đến không chịu nổi nữa, thấy cô vẫn còn đứng ngây ngốc ở đó, liền cất giọng khàn khàn nói với cô:"Còn không mau tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho bệnh viện đi."