Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu
Chương 25 : Dạy dỗ cô gái nhỏ
Ngày đăng: 12:19 19/04/20
"Ai sợ ai chứ! Ngày nào anh cũng nói anh làm cho em không xuống khỏi giường được, cũng không biết ngày hôm qua khi xuống giường thì bắp châncủa ai lại như nhũn ra ấy nhỉ. Em xin anh đấy, ông bác họ Hà ơi, anh lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn còn thích phô trương quá đấy!"
Tương Tư vừa nói dứt lời, đột nhiên xe ngoằn ngoèo, thoáng bị chuyển phương hướng. di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Người lái xe muốn cười mà không dám cười, khuôn mặt chợt đỏ bừng. Cả khuôn mặt Hà Dĩ Kiệt chợt cứng ngắc lại, u ám gần như sắp nhỏ ra nước. Anh nhấn một cái nút, “rầm” một cái, không gian trong khoang xe lập tức bị tấm vách ngăn chia làm hai phần. Vẻ đắc ý trên mặt Tương Tư ngay lập tức bị dập tắt, cô vụng trộm liếc mắt nhìn Hà Dĩ Kiệt, sau đó lặng lẽ co người lại vào trong một góc, ánh mắt của anh nhìn thật đáng sợ...
Lúc này Tương Tư có chút hối hận, cái mà người đàn ông này cần nhất chính là mặt mũi. d∞đ∞l∞q∞đ Bình thường cô và anh đã có sự thỏa thuận ngầm với với nhau, mỗi khi đi ra ngoài xã giao cùng với anh, cô luôn bị anh buộc phải giữ bộ dạng của một cô vợ nhỏ hết sức nhu mì, không được phép có một chút xíu tùy hứng hay ngỗ nghịch nào, quả thực tựa như một cô gái ở trong thời cổ đại thờ phụng tam tòng tứ đức vậy!
Nhưng lại có một số người đàn ông dường như rất hâm mộ anh, họ không ngừng tán dương anh có phúc khí, tìm được một người bạn gái biết điều như vậy, có hiểu biết như vậy. diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn Mỗi lần Tương Tư đi cùng anh ra ngoài đều giận dỗi, bởi vì cô luôn phải sắm vai một nữ bộc hầu hạ anh, sau đó anh giống như một ông chủ lớn, bắt đầu diễu võ dương oai! Trường phái trọng nam thật sự là rất nghiêm mật và nặng nề, không có cách nào giải quyết vấn đề nghiêm trọng này!
"Em hãy lặp lại lời nói vừa rồi một lần nữa đi, thử lặp lại một lần nữa xem sao, Tương Tư bé nhỏ..." Ngữ điệu của anh rất bình thản, không kiêu ngạo không nóng nảy, ánh mắt anh nhìn sang cô ngoại trừ vẻ âm u bên ngoài xem ra cũng không hề có chút tức giận nào. Nhưng Tương Tư lại cảm thấy sợ hãi không nói ra được, mỗi một lần anh gọi cô là Tương Tư bé nhỏ, thì sau đó anh đều "Tra tấn"cô gần như chết đi sống lại. . . . . .
Nhưng mà, bây giờ bọn họ đang ở xe ... mà cô lại không muốn!
"Em hay nói giỡn chơi ấy mà... Anh không hề già một chút nào cả." Tương Tư lúc lắc bàn tay bé nhỏ, lại càng rụt sâu hơn nữa vào trong góc xe. Hà Dĩ Kiệt cũng không giận, lúc này cặp môi mỏng của anh dường như hơi cong lên hàm chứa một ý cười, sờ lên cằm nhìn cô.
Tương Tư nuốt nuốt nước miếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang cố nặn ra một nụ cười tươi rói: "Anh thật là lợi hại, chỉ có mỗi mình em, mỗi lần như vậy đều không sao rời giường nổi..."
Ý cười của Hà Dĩ Kiệt chợt tắt lạnh. Anh lạnh lùng hừ lên một tiếng, mắt sáng như đuốc nhìn lại cô:"Xem ra tôi đã không làm cho em được thoả mãn."
"Quen tay hay việc, ngoan... Từ từ rồi sẽ quen thôi." Anh cười, vừa hôn cô, vừa cuộn lung tung váy áo của cô, chồng chất lại thành một đống trên bầu ngực non mềm trắng như tuyết. Trước hết chỉ bằng một tay anh dễ dàng tháo chiếc móc cài chiếc áo ngực viền tơ màu đen của cô. Đôi tiểu Bạch Thỏ đẫy đà non mềm liền bật lên, lộ ra bên ngoài, Tương Tư xấu hổ thoáng cái nghiêng mặt đi, miệng khẽ rên lên một tiếng trầm thấp, bàn tay đang đè giữ lấy tay của anh cũng đã dần dần trở nên mềm nhũn...
Chương 26: Cuộc chiến kịch liệt
Tương Tương Tư xấu hổ thoáng cái nghiêng mặt đi, miệngkhẽ rên lên một tiếng trầm thấp, bàn tay đang đè giữ lấy tay của anh cũng đã dần dần trở nên mềm nhũn...
Trong mắt Hà Dĩ Kiệt bắt đầu bốc lên ngọn lửa dục. Anh cúi đầu hôn lên nơi non mềm đó, ngậm chặt lấy quả anh đò nhỏ nhẹ nhàng mút. Tương Tư chỉ cảm thấy có dòng điện rất nhỏ thoáng cái đã chạy lan ra khắp toàn thân. Cô không khỏi nhắm mắt lại, thân thể không bị khống chế hơi ưỡn lên một chút, hai cánh tay mềm nhũn không biết nên để vào đâu cho tốt, mơ hồ liền ôm lấy đầu của anh...
Hà Dĩ Kiệt cảm thấy cô càng lúc càng ôm anh chặt hơn, không khỏi khẽ cười lên một tiếng, đến khi hôn đủ anh mới nhẹ nhàng buông cô ra, ngón tay sờ soạng dọc theo eo nhỏ đến phía đối diện. Cô không mặc quần, chỉ là mặc quần lót dày liền tất. Anh hơi nhấc cô lên phía trên một chút, tay kia hơi dùng lực, cởi chiếc quần tất của cô xuống đến tận đầu gối. Cả người Tương Tư đều đã mềm nhũn hóa thành một vũng nước, để mặc cho anh muốn làm gì thì làm. Cô chỉ vùi mặt thật sâu ở trong ngực của anh, hơi thở từng chút từng chút nóng bỏng
Tay của cô gắt gao níu lấy quần áo của anh, trong miệng khẽ thì thầm gọitên của anh. Anh nhẹ nhàng đáp lại, “cục cưng ngoan ngoãn kêu lên đi”. Bàn tay anh dao động vuốt ve từ trên ngực của xuống đến bắp đùi non mềm ở phía đối diện, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa. Cả người cô giống như bị điện giật, nẩy mạnh người lên một cái, đột nhiên mở to hai mắt, miệng hốt hoảng gấp rút khẽ kêu lên một tiếng: "Hà Dĩ Kiệt... Anh... hãy nhẹ một chút...”
Bộ dáng của cô lúc này nửa che nửa đậy xinh đẹp đến động lòng người. Lúc này đôi mắt trong veo như nước của cô đã mờ mịt, nhìn về phía bóng dáng của anh, càng làm cho Hà Dĩ Kiệt càng thêm động tình. Hai ba lần anh mới rút được dây lưng ra, lại cúi xuống hôn nơi cần cổ, nơi ngực của Tương Tư, trong miệng còn nói ra mấy lời nói hạ lưu: "Tương Tư... Chằng phải em vừa mới nói khi đi trở về em sẽ dùng miệng cho tôi đó sao... Hiện tại trước hết làm cho tôi ra lần thứ nhấtđi... Ngoan, cục cưng à... Anh không thể đợi được nữa đâu...
Tương Tư lúng túng, bàn tay ra sức níu chặt trên vai anh. Vừa rồi chẳng qua là cô chỉ thuận miệng nói qua lời đó với anh mà thôi. Vậy mà người này lại cứ nói thẳng tuột ra như thế. Tương Tư hận giờ phút này không thể tìm một cái lỗ nẻ nào để chui vào, vừa hối hận vừa tức, hận mình tại sao có thể nói ra những lời như vậy.....