Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu
Chương 281 :
Ngày đăng: 12:19 19/04/20
Vì để giữ đứa bé này, vì một chút ích kỷ của mình mà cô không thể nói ra được suy nghĩ ở trong đầu, vì vậy cô không thể để cho thím Phúc đổi một đến một bệnh viện lớn, vì bà cụ cũng chỉ còn sống không quá từ ba đến năm ngày nữa, lại nói tiếp, cô cũng không phải là người tốt!
Chiếc quạt cũ kỹ cọc cạch chuyển động vặn vẹo vặn vẹo, làm cho người ta lo lắng không biệt nó có thể đột nhiên ngừng quay hay không. di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Không khí trong phòng đặc quánh lại, nóng bức khó chịu, thân thể cô vừa mới lau qua,lúc này lại bắt đầu ra mồ hôi. Tương Tư cứ ngây ngốc ngồi tựa ở trên giường, cô cũng không còn đủ sức để xuống giường để lau rửa lại mình nữa. Cô hiểu rất rõ sức khỏe của bản thân mình, cô đã trúng mấy roi của Đỗ Phương Phương, tuy nói vết thương bên ngoài đã lành hẳn rồi, nhưng bệnh cũ lại chưa dứt hẳn, vẫn còn nằm lại ở bên trong. Sự va chạm ấy lại diễn ra trong lúc cô đang mang thai đứa nhỏ này, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cô cũng nghi ngại có ảnh hưởng không tốt, chờ đến khi cô sinh cô con cũng vẫn chưa thể biết được liệu có thể vượt qua nổi Quỷ Môn quan hay không.
Có đôi khi cô cũng tự hỏi mình, không biết sau này liệu cô có hối hận về sự xúc động nhất thời đã khiến cô giữ lại đứa nhỉ hay không? Nhưng xoay quanh xoay quẩn mãi, đáp án cũng chỉ có một, cô không hối hận.
Cảm nhận được đứa nhỏ từng ngày từng ngày lớn lên, từ không hề có động tĩnh gì, . đến khi tay chân của đứa trẻ bắt đầu đá đạp lung tung không ngừng, làm cho cô thưởng thức thật sâu hạnh phúc được làm mẹ vui sướng đến mức nào. Có lẽ cô còn phải cảm tạ đứa nhỏ này, nếu như không có sự tồn tại của bé con cô tuyệt đối không thể tiếp tục chống đỡ nổi cuộc sống này.
Chỉ là, ngẫu nhiên khi cô nói chuyện với đứa nhỏ cô lại sẽ nghĩ tới đứa con đầu tiên của cô và Hà Dĩ Kiệt. Đứa trẻ đó vẫn chưa tới ba tháng đã bị anh thô bạo giết chết, ngay cả mong muốn anh chăm sóc cho cô hai ngày tôi cũng không có.
Cô còn nhớ rõ cái đêm hôm ấy, lúc mới đầu bọn họ vẫn còn yên lành khá tốt. Khi trên đường trở về anh vẫn cười cười nói nói với cô, nhưng sau khi anh tiếp nhận một cuộc điện thoại thì bỗng nhiên anh lại trở mặt với cô. Nhất là sau khi cô nói cho anh biết tin mình đã mang thai, anh thậm chí vẻ tươi cười trên mặt anh còn chưa kịp tan hết, anh đã xưng xưng mọc mọc đẩy cô vào trong địa ngục rồi...
Cô không biết vì sao anh lại nổi giận, nguyên nhân vì cô mang thai hay là vì nguyên nhân nào khác? Bởi vì trước khi bọn họ ở cùng một chỗ, anh cũng đã nói rằng anh muốn đi học cho xong, vì vậy anh muốn cô tránh thai, cho nên mới đầu cô nghĩ, có lẽ là do cô đột nhiên nói mình mang thai nên anh bị sợ hãi. Dù sao, thân phận của anh vẫn đang như vậy, nhưng về sau, sau một loạt những hành động gần như có chút điên cuồng của anh, đã khiến cho cô phát giác được có chuyện gì đó không đúng...
Anh giống như con báo bị kích thích, đã đập phá nát nhừ bao nhiêu đồ vật trong phòng của khách sạn, sau đó liền túm chặt lấy cổ của cô, không ngừng mắng cô rắp tâm bất lương, mắng cô tâm tư quá sâu, có ý đồ dùng cái thai kia để bao chặt lấy anh...
*********************************
"Bộ trưởng, đã điều tra tất cả các bản ghi chép xuất nhập cảnh, nhưng không thấy hành tung của Văn tiểu thư." Khi thư ký Triệu tiến vào trong văn phòng, chính là sắp đến thời gian tan tầm. Anh ta đứng lại ở trước cái bàn làm việc to, theo bản năng quay đầu nhìn vào chiếc đồng hồ treo trên vách tường. Chỉ không đến nửa giờ nữa Hà phu nhân sẽ đến đón Hà Dĩ Kiệt tan tầm. Hai người bọn họ chung đụng với nhau cũng không tệ lắm, những đồng sự cùng công tác chung ở đây cũng biết, bộ trưởng Hà và phu nhân có tình cảm vợ chồng rất tốt.
Hà Dĩ Kiệt đang tại ký tên trên một phần văn kiện, nghe xong lời nói của thư ký Triệu..., ngòi bút của anh thoáng dừng lại một chút. Mực nước màu đen nhỏ ra trên trang giấy A4 thành một một đoàn nét mực dày đặc nho nhỏ. Anh giống như thở dài một hơi trầm thấp, tiếp tục múa bút thành văn, hàng lông mi thon dài đã có giãn ra không nhíu lại nữa.
Thư ký Triệu đứng đó cũng không dám đi. Từ cánh cửa chớp phía sau anh rọi tới ánh nắng chiều màu vàng cam, rơi vào trên vai của anh, không biết tại sao, nhìn bộ dạng giờ phút này của Hà Dĩ Kiệt, anh ta chỉ cảm thấy anh có chút cô đơn không nói ra được.
Rốt cuộc Hà tiên sinh và Văn tiểu thư trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì, anh ta đoán không ra cũng không hiểu rõ lắm, nhưng mà xem ra anh ta vẫn mơ hồ cảm giác được, chuyện của Văn tiểu thư và Hà Dĩ Kiệt, tuyệt không đơn giản.
Anh ở bên này còn đang như đi vào trong cõi tiên, chợt nghe thấy tiếng nói trầm thấp của Hà Dĩ Kiệt vang lên: "Thôi quên đi, cứ để cô ấy thuận theo ý của mình, cậu cứ tan tầm trước đi."
Thư ký Triệu lập tức kính cẩn nói: "Dạ", sau đó xoay người nhẹ nhàng đi ra phía bên ngoài. Còn chưa kịp kéo cửa ra, chợt nghe đến tiếng gõ cửa cốc cốc, anh ta vội vàng đi tới mở cửa, quả nhiên là Đỗ Phương Phương đã đứng ở bên ngoài.