Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 471 : Thủ đoạn tàn ác cũ của người đàn ông

Ngày đăng: 12:19 19/04/20


Nhưng đến cuối cùng, anh vẫn cố dằn lòng mình lại, bước ra khỏi gian phòng.



Tư Tư, lúc này anh có trở lại thì chỉ càng làm cho em thêm chán ghét anh hơn. Nhưng mà anh cũng không quan tâm đến chuyện ấy. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn  Em chán ghét anh cũng được, hận anh cũng được, còn hơn là để cho em làm tổn hại chính bản thân mình. Anh đã bỏ qua quá nhiều, Hà Dĩ Kiệt  anh cũng chưa bao giờ yêu cầu xa vời mong người khác tha thứ hoặc là giải thích điều gì. Giờ phút này anh đã đạt được tâm nguyện của mình rồi, bất kể ngày mai hoặc là về sau, trời cao có trừng phạt anh như nào, hoặc rốt cuộc có chuyện gì khác nữa, anh cũng không quan tâm. 



Tương Tư không biết mình đã khóc bao lâu, cô không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, cũng không biết là sau bao nhiêu lâu thì tỉnh lại. Sau khi ý thức khôi phục lại, cô phát hiện thấy có rất nhiều người đang vây quanh chiếc giường của mình, còn có mùi thơm của một nồi cháo nóng truyền ra bốn phía, làm cho cánh mũi của Tương Tư không khỏi phập phồng hít hít. Một giọng nói dịu dàng vang lên ở bên tai cô: "Tiểu thư, ngài đã tỉnh rồi! Tiểu thư có muốn ăn một ít cháo trước hay không? Sau đó bác sĩ Lâm sẽ đến thăm khám lại cho cô."



Tương Tư liếc nhìn cô y tá nhỏ đang nghiêng người nói chuyện với mình. Cô quay mặt đi, uể oải nói lại một câu: "Tôi không ăn, mọi người cũng đi ra ngoài đi."



Cô y tá nhỏ sửng sốt một chút, nghĩ đến lời dặn dò của Hà Dĩ Kiệt, trên mặt liền hiện lên vẻ ngượng nghịu: "Tiểu thư, đã một ngày một đêm ngài chưa ăn thứ gì rồi, hãy cố gắng ăn chút cháo lót dạ đi..."



"Tôi nói không ăn là không ăn!" Tương Tư tức giận lập tức kéo soạt cái chăn lên che mặt mình lại.



Mấy người quay mặt nhìn nhau, có người lặng lẽ đi ra ngoài. Một lát sau, Tương Tư liền nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn và quen thuộc, một giọng nói từ xa truyền tới, dần dần rõ ràng hơn: "... Không ăn sao? Lại bắt đầu giở tính tình trẻ con đùa giỡn ra rồi, để tôi đi xem một chút...”



Chăn đang che mặt liền bị một người từ bên ngoài nắm lấy, hơi dùng sức kéo giật ra. Ánh mặt trời rực rỡ ở bên ngoài cửa sổ chiếu xuyên vào trong phòng, Tương Tư bị chói mắt thoáng cái liền nhắm nghiền mắt lại. Hà Dĩ Kiệt liếc mắt nhìn qua, ngay lập tức có người đi đến bên cửa sổ kéo lại mấy lớp rèm cửa nặng nề che kín ánh nắng.
Hà Dĩ Kiệt cười một tiếng trầm thấp, tiếng cười giống như tiếng dây đàn vi-ô-lông-xen đang rung lên giai điệu du dương. Hơi thở toát ra mùi hương thuần hậu đậm đà, anh hôn nhẹ nơi đỉnh đầu của cô, khen ngợi: "Thật là một cô gái ngoan ngoãn."



Tương Tư thoáng khép lại mi mắt, hơi bĩu môi ra, nói "Anh đặt tôi xuống trước đã."



Cô không muốn ngồi ở trong ngực anh để anh đút cho cô ăn, thế này thì còn ra làm sao chứ. Một người giống như con chim nhỏ bị anh cầm tù, vì sao lại bỗng chốc lại được anh trở nên yêu thích, tới đây dỗ dành để đút cho ăn như vậy chứ?



"Thân thể của em hãy còn yếu ớt, để anh xúc cho em ăn." Anh chẳng nói chẳng rằng, tay với ra sau bưng chén cháo tới. Anh thử nhiệt độ một chút, thấy độ ấm thích hợp, liền hài lòng khẽ “ừm” một tiếng, múc một thìa cháo đậm đà, mùi thơm nức : "Không nóng đâu, em ăn nhanh đi!"



Thìa cháo đưa đến trước mặt Tương Tư, cô vẫn mím chặt môi, không chút nhượng bộ, đưa ra điều kiện: "Thả tôi xuống, để tôi tự ăn."



Hà Dĩ Kiệt liếc nhìn cô một cái, ánh mắt kia giống như là của một bậc trưởng bối đang nhìn một cô gái nhỏ hay giận dỗi, mang theo chút bao dung và thương yêu.



Tương Tư không thích anh nhìn cô như vậy, liền quay mặt đi, kiên quyết không để ý tới thìa cháo anh đưa tới.