Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 492 :

Ngày đăng: 12:19 19/04/20


Mà giờ khắc này, người đàn ông ấy, người đàn ông mà cô đã từng thử dùng toàn bộ sự tươi đẹp của tuổi thanh xuân để yêu kia, người ấy đã đóng một một dấu son ở trong lòng cô. Chỉ cần cô nhìn thấy, cô nhớ tới, cô nghe được những điều gì có liên quan đến anh, nó sẽ làm cô vô cùng đau nhức. Một khi đã không có khả năng, không có lực, vậy thì cô chỉ có cách né tránh anh thật xa.



Trong tình yêu anh là người bạc tình.♡diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn  Tình yêu luôn được anh ưu tiên gạt bỏ, Văn Tương Tư cô, vĩnh viễn không bao giờ với nổi.



Anh ôm cô, gần như muốn hoà nhập thân thể của cô vào trong máu thịt của mình. Xương cốt của cô bị anh dùng sức siết chặt làm cho người cô đau đớn đến gần như tê dại đi. Nỗi đau đớn này lại càng ép buộc cô càng lúc càng phải tỉnh táo hơn. Cô nắm tay lại dùng sức, chậm rãi đẩy anh ra: "Hà Dĩ Kiệt, anh buông em ra đi." 



Giọng nói hờ hững của cô giống như mặt đất sau trận tuyết lớn làm cho anh kinh hãi.diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn  Đôi mắt của anh thoáng chuyển hướng chăm chú nhìn về phía cô, đã thấy trên khuôn mặt cô đầy vẻ bình tĩnh, dường như lúc này ở trước mặt cô, vài giọt nước mắt lẫn tình yêu thâm sâu cùng với những lời tỏ tình không kiềm chế nổi kia của anh chỉ là một chuyện nực cười, cũng chỉ là điều hư vô, cô hoàn toàn không hề quan tâm tới nó.



Trái tim của anh trở nên lạnh giá đến gần như sắp đông cứng lại, trong lòng chán nản đến cực độ, ngược lại lại sinh ra tâm lý vò đã mẻ lại còn bị sứt. Anh không chiếm được cô, nhưng cũng sẽ không buông cô ra, không nhìn thấy cô thì cảm thấy bị dày vò, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn không có được cô cũng là một sự giày vò, không bằng anh sẽ giữ cô ở lại bên người, cho dù cô hận anh chán ghét anh, ít nhất, khi anh nhớ cô vẫn còn có thể được nhìn thấy cô.



Anh không đứng dậy, chỉ ghé gần vào trên mặt cô, dừng lại ở phía trên cách gương mặt cô 10 cm, hai mắt nhìn thẳng vào cô, không nói một lời.
"Không, chuyện ấy sẽ không bao giờ xảy ra lần nữa đâu, Tương Tư..."



Anh vội vã cãi lại, nhưng Tương Tư lại nhẹ nhàng lắc đầu: "Cho dù sẽ không xảy ra như vậy nữa, em cũng vẫn không có khả năng trở về với anh đâu. Em không muốn phải thảo luận vấn đề này với anh nữa. Hà Dĩ Kiệt, em chỉ cho anh hai con đường, thứ nhất, hai tháng sau anh thả cho em rời đi, từ nay về sau, núi cao nước xa, em và anh cả đời này không bao giờ qua lại với nhau nữa..."



"Không, anh không đồng ý, Tư Tư, anh không thể đồng ý được..." Sắc mặt anh thoáng trở nên tái nhợt, bối rối lắc đầu. Nhưng Tương Tư vẫn không chút dao động, cô chỉ lặng lẽ liếc nhìn anh một cái: "Đương nhiên là anh có thể nói không chấp nhận rồi. Như vậy em chỉ có thể chọn con đường thứ hai, nếu như anh không chịu thả em đi, như vậy, em tình nguyện được chết."



Trong nháy mắt ánh sáng nơi đáy mắt của Hà Dĩ Kiệt trở nên tối đi. Một lát sau, anh mới nhìn lại cô tựa như không thể tin được vậy. Gương mặt của cô sáng trong, gương mặt cô lúc này thoáng nhìn qua cũng có thể thấy rõ thần sắc quyết tuyệt. Trong đôi mắt tròn to của cô, đôi con người sáng chói như hai vì sao không hề dao động thần sắc. Nhìn cô, toàn thân anh giống như bị mất đi hoàn toàn khí lực, anh ngồi ở nơi đó lặng người đi. Cô tình nguyện nhận cái chết chứ nhất định không chịu quay đầu lại.



"Hà Dĩ Kiệt, trên đời này không có việc gì là con người không làm được. Em đã sống chung với anh cùng một chỗ suốt bốn năm, chắc anh cũng đã hiểu em rất rõ, em đã quyết định chuyện gì thì nhất định sẽ không chịu thay đổi. Cuộc đời này vốn dĩ đã không có chuyện gì đáng giá, cũng như không có người nào để cho em phải  lưu luyến, cho nên, cái chết đối với em mà nói, nó càng giống như là một sự giải thoát. Hà Dĩ Kiệt, anh hãy hiểu rõ ràng, hiểu thật kỹ điều em đã nói, hoặc là thả cho em đi, hoặc là sẽ đi nhặt xác cho em, sau đó coi như nể tình bốn năm chúng ta đã sống bên nhau, anh thưởng cho em một mảnh đất để chôn....."