Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu
Chương 551 : Không thể buông tha (1)
Ngày đăng: 12:19 19/04/20
Rốt cuộc cô cũng phải gắng gượng ngồi dậy, dự định trở về phòng để uống thuốc. Thân thể là của mình, từ nay về sau, sẽ không có người nào quan tâm đến nó ngoài chính bản thân mình ra...
Run run rẩy rẩy mãi cô mới đứng lên được, lại cảm thấy người bị mất thăng bằng một lúc. Cô gắng gượng bám lấy lan can để đứng cho vững, bỗng nhiên cô nhìn thấy từ rất xa có vầng sáng đang chiếu rọi...
Vầng sáng này chiếu xuống phía dưới mặt đất, nhưng như ẩn như hiện trong hơi nước. Hóa ra chẳng biết từ lúc nào trời đã đổ mưa tí tách.
Mới đầu cô còn cho rằng mình hoa mắt, nhưng đột nhiên, ánh mắt của cô chợt sáng lên. Ở nơi cách lối đi vào trong vườn hoa không xa, cô nhìn thấy chiếc xe kia chậm rãi được lái vào trong vườn. Từ xa rồi đến gần, đèn pha xe sáng trắng như tuyết, ♡diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn mơ hồ nhìn kỹ thêm một chút, chiếc xe ô tô này đúng là chiếc xe mà Hà Dĩ Kiệt trước kia vẫn thường dùng. Tương Tư có cảm giác tất cả phiền muộn vừa rồi của mình như đã được quét sạch. Lúc này những niềm vui sướng nho nhỏ, lộn xộn kia đột nhiên liền bộc phát ra gần như cùng một lúc. Chia tay chỉ mới vẻn vẹn gần một ngày mà cá cảm giác thấy dài lê thê, buồn chán không sao chịu nổi. Cô kích động xoay người đã nghĩ định đi xuống lầu, xe cũng đã dừng lại dưới căn lầu cô đang ở. Sau đó, một người phụ nữ đẩy cửa xe ra, xuất hiện ở trước mắt của cô.
Bước chân của Tương Tư thoáng cái dừng lại, sắc mặt của cô dần dần biến thành trắng bệch. Cô nhìn thấy Đỗ Phương Phương mặc một bộ quân trang hàng ngày, áo màu xanh nhạt, chiếc váy màu đen dài đến đầu gối, đi đôi giày da cũng màu đen. Trước sau như một, Đỗ Phương Phương vẫn để mái tóc ngắn gọn gàng, dáng người thon dài thẳng tắp. Cô ta đứng ở dưới lầu, hơi ngẩng đầu lên, tại trong ánh sáng của ngọn đèn, ánh mắt của Đỗ Phương Phương và ánh mắt của cô đụng vào nhau, dừng ở giữa không trung, cách một lớp cây hoa xanh tốt, cách một lớp vách kính trong suốt, cách một bầu không khí lạnh lẽo và cách một người đàn ông ở giữa.
Tương Tư kinh ngạc lui về sau một bước, sắc mặt càng trở nên tái nhợt. Đột nhiên lúc này, cô cảm thấy bản thân mình dơ bẩn và ti tiện biết bao, giống như một người thứ ba núp trong bóng tối rình mò, dụng tâm để cướp đi người đàn ông của người khác!
Cho dù như thế nào, anh đã kết hôn rồi, nhưng tối hôm qua cô lại vẫn ngủ cùng anh, ở chung một chỗ với anh!
Tương Tư yên tĩnh đứng ở trên bậc thang. Cơn sốt cao làm cho cô đôi má cô đỏ rực một mảnh, thậm chí quanh nơi hốc mắt cũng lộ rõ màu phớt hồng, nhưng đôi môi của cô lại tái nhợt. Tình cảnh bệnh tật của cô hiện tại càng làm lộ rõ vẻ yếu đuối của cô lúc này. Đỗ Phương Phương nghiến răng nghiến lợi, trên mặt trước sau như một vẫn tràn ngập vẻ khinh thường, nhưng đáy lòng lại như nổi điên vì căm hận!
Bộ dạng của Tương Tư lúc này cũng như lúc cô rời đi không có gì khác nhau, vẫn là bộ dạng mềm mại yếu ớt như vậy, thoạt nhìn như một cô gái nhỏ đang nũng nịu. Đỗ Phương Phương không thể nào quên được bộ dáng của Tương Tư trong cái ngày mùa đông năm đó, giờ đây nhìn thấy bộ dáng giống y như đúc của cô ngày hôm nay, tất cả mọi thứ, phảng phất như thời gian đảo ngược cho lịch sử quay lại!
Nhưng lúc đó, cô thoả thuê mãn nguyện, mắt cao hơn đầu, hoàn toàn không hề coi Tương Tư là đối thủ, nhưng giờ khắc này, cô lại có cảm giác mệt mỏi không nói được thành lời.
Hà Dĩ Kiệt là người bạc tình bạc nghĩa, lòng dạ ác độc. Nhưng với Văn Tương Tư, hết lần này tới lần khác, anh không tiếc dùng hết muôn vàn thủ đoạn, hao tổn tâm tư vì cô ta. Chuyện đã đến nước này, nếu như Đỗ Phương Phương cô còn có thể nuốt xuống nổi cơn tức này, vậy thì cô sống cũng quá vô dụng, quá coi thường người nhà họ Đỗ rồi!
"Văn tiểu thư..." Quản gia đứng bất động, đương nhiên ông không dám đi ra ngoài. Ông sợ rằng bên này ông vừa đi ra ngoài, bên kia vị Hà phu nhân này sẽ ra tay. Cô ta dẫn theo một đám người, trong lúc Văn Tương Tư lại chỉ có một mình. Văn Tương Tư lại chả bị Đỗ Phương Phương đánh cho chết khiếp đi ấy chứ!
Người phụ nữ này ăn dấm chua (người phụ nữ lên cơn ghen tuông), dứt khoát còn đáng sợ hơn là người đàn ông đang ở trong cuộc chiến tranh. Từ xưa đến nay cho dù ghen ít hay ghen nhiều, không có người phụ nữ nào là không dùng thủ đoạn tàn nhẫn làm cho người ta phải giận sôi!