Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 582 :

Ngày đăng: 12:20 19/04/20


Người phụ nữ này là phu nhân của Hà tiên sinh, cho dù cô ta có gây ra chuyện gì, rốt cuộc Hà tiên sinh vẫn sẽ phải bận tâm chú trọng đến việc chuyện xấu trong nhà không thể để bị lan truyền ra ngoài, việc đổ toàn bộ mọi trách nhiệm lên trên đầu những người như bọn họ là điều không thể tránh được! Đến lúc đó, ông, một người hầu không quyền không thế, cho dù có bị người khác hãm hại vào chỗ chết cũng không còn chỗ nào để đi nói rõ lí lẽ!



Nghĩ tới tình cảnh của mình lúc này, trong lòng quản gia không khỏi âm thầm kêu khổ. Sớm biết được kết quả thành ra thế này, lúc trước lẽ ra ông nên liều mạng ngăn lại người phụ nữ điên rồ kia!



Quản gia đứng một bên vẫn còn đang suy nghĩ lung tung tìm cách ứng đối. Bên kia Đỗ Phương Phương cũng đã dần dần tỉnh táo lại. Văn Tương Tư nằm trên mặt đất không hề nhúc nhích, lúc này này máu tươi từ trong vết thương đáng sợ trên mặt vẫn đang chảy ra ngoài. Phương Phương không thể nghĩ ngợi được gì khác nữa, cô ta chỉ có một ý nghĩ duy nhất phải tranh thủ thời gian lúc này rời khỏi đây thôi...



Nghĩ sao làm vậy, Phương Phương xoay người định lao ra ngoài, nhưng người đàn ông đang đứng ở phía sau cô kia đột nhiên vươn cánh tay ra ngăn cản cô lại. Đỗ Phương Phương khẽ giật mình, chợt nghiến răng một cái vung tay lên. Một cái tát nảy lửa kèm theo lời mắng sa sả: "Anh định cái làm gì thế hả, dám ngăn cản đường của tôi sao?"



Người đàn ông kia bị đánh một cái, nhưng vẫn đứng im như cũ nói kiên quyết: "Tiểu thư, bây giờ ngài bỏ đi như vậy, chuyện xảy ra với người ở đây đều do ngài gây ra, về sau này trong lòng Hà tiên sinh sẽ nghĩ như thế nào? Nếu như người phụ nữ này bị chết thật, chẳng phải ngài sẽ phải ra tòa vì tội giết người hay sao? Cho dù nhà họ Đỗ của chúng ta không sợ ai, nhưng nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, thanh danh của nhà chúng ta cũng không khỏi bị những lời đàm tiếu không hay..."



Đỗ Phương Phương dần dần tỉnh táo lại, oán hận cắn răng nói: "Con tiện nhân này! Cô ta vốn có chủ tâm không muốn cho tôi được sống yên ổn mà! Còn không mau đi lại đó nhìn xem người đã chết hay chưa!"



Người đàn ông kia thở phào một hơi, khoát tay ý bảo người ở bên cạnh đi đến chỗ Tương Tư đang nằm để xem xét, còn bản thân mình tiến lên một bước hạ giọng khẽ nói với Phương Phương: "Tiểu thư, theo ý của tôi, đây chính là một thời cơ rất tốt, chuyện đã xảy ra như vậy, tất cả những người hầu ở trong ngôi nhà này đều sợ phải chịu trách nhiệm, không bằng ngài..."
"Vâng, tiểu thư! Tôi lập tức đưa người tới đó ngay!" Đỗ Phương Phương gật gật đầu, Đỗ Sâm liền chọn một người y tá nhỏ đi về hướng phòng khách.



Đỗ Phương Phương ra khỏi căn phòng đến đứng ở dưới mái hiên. Bầu trời đêm đen kịt, những giọt mưa lạnh buốt vẫn rơi tí tách như cũ. Đột nhiên Phương Phương thở dài một hơi thật dài, chuyện này, chắc sẽ không có điều gì bất trắc xảy ra nữa rồi.



Chẳng qua cô cũng chỉ muốn được sống êm đẹp cùng một chỗ với Hà Dĩ Kiệt mà thôi, chỉ muốn làm người phụ nữ duy nhất của anh, anh chỉ thích một mình cô, chỉ cưng chiều một mình cô, chỉ đối xử tốt với một mình cô mà thôi! Nhưng vì sao chuyện này đối với cô lại khó khăn đến vậy chứ?



*****************************************



Tương Tư tỉnh lại từ trong sự đau đớn, lúc này cô mới phát hiện ra mình đang nằm ở trên một chiếc xe ô tô đang đi trên đường với tốc độ rất nhanh. Cô hoảng sợ liền ngồi bật dậy, do mức độ thực hiện động tác quá lớn nên đã tác động mạnh đến  miệng vết thương trên mặt. Cơn đau làm cô ngã vật ra, co rút người lại, hít một ngụm khí lạnh. Cô cảm thấy hình như lúc này miệng vết thương lại vừa bị nứt toác ra rồi, lập tức máu liền thấm ra ướt đẫm, nhuộm đầy lớp băng gạc quấn trên mặt.



Cô đưa cánh tay đã cứng còng nhẹ phủ lên trên má trái đang đau không sao chịu nổi. Đầu ngón tay chạm vào một lớp lạnh buốt, ẩm ướt, dính dấp. Nỗi đau đớn  này khiến cả người cô không sao chịu nổi, nhưng đáy lòng cô lại như chết lặng, tràn ngập nỗi buồn vô cớ. Tất cả chuyện này tựa như đang ở trong một giấc mộng, một cơn ác mộng không biết bao giờ mới tỉnh lại được,.....