Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 642 :

Ngày đăng: 12:20 19/04/20


Nặc Nặc ôm chặt lấy cổ Hà Dĩ Kiệt, cái cằm mũm mĩm vùi vào trong hõm vai của anh gật gật. Hà Dĩ Kiệt chỉ cảm thấy trái tim mình mềm nhũn ra không sao kiềm chế nổi, lại cúi xuống  hôn nhẹ lên trán của con gái.



"Phu nhân, bộ trưởng Hà khi đi có dặn lại, đêm nay ngài có buổi xã giao." Thâm tâm thư ký Triệu biết Hà Dĩ Kiệt đang ở bên trong phòng nghỉ, đây chính là một cơ hội tuyệt hảo để mình biểu hiện, bởi vậy trong lòng rất vững vàng, không nhanh không chậm nói ra một câu.



Đỗ Phương Phương nghe thấy vậy trên mặt liền hiện lên một chút mất mát, lông mày cau chặt, xoắn lại, chẳng biết tại sao trong lòng mơ hồ có chút bất an, nhưng vẫn đành thở dài cầm lấy xắc tay đứng lên: "Thế thì thôi vậy, tôi đành phải đi về trước cho xong."



Phương Phương vừa nói vừa quay đầu lại nhìn nhìn quanh căn phòng làm việc trống trơn một lượt. Quả thực anh đi rất vội vàng, áo khoác vẫn còn đang mắc trên giá treo áo, Phương Phương không khỏi dừng bước, xoay người lại, đi về phía chiếc giá treo áo.



Lúc này trên lưng thư ký Triệu mồ hôi đã túa ra ướt đẫm, hai tay không ngừng vặn xoắn vào nhau. Nhưng chỉ thấy Đỗ Phương Phương nhấc bước đi tới lấy chiếc áo khoác của Hà Dĩ Kiệt xuống khoác lên trên khuỷu tay của mình, trong miệng lầu bầu một câu: "Mình nghe dự báo thời tiết thấy nói đêm nay thời tiết thay đổi, người này cũng thật là... không biết mặc quần áo cho chỉnh tề đã rồi hãy đi ra ngoài."  



Phương Phương nói xong liền đi ra bên ngoài, cô đi thẳng tới cửa, thư ký Triệu mới âm thầm thở dài một hơi, thái độ hết sức cung kính nói một câu: "Phu nhân, để tôi đưa ngài đi xuống dưới lầu."



Đỗ Phương Phương khoát tay chặn lại, nói luôn: "Không cần đâu, cậu nói cho tôi biết anh ấy đi xã giao ở đâu để tôi đến đó đưa áo cho anh ấy là được. Ngộ nhỡ buổi tối trời mưa sẽ lạnh..."



Thư ký Triệu mồ hôi lạnh vừa mới ráo lại tuôn ra, anh cắn chặt hàm răng, mãi lâu sau mới nói quanh co một câu: "Phu nhân, tôi thật sự không biết ạ, bộ trưởng đi rất vội, cũng quên không kịp dặn dò gì lại với tôi."



Trên trán Hà Dĩ Kiệt chợt tối sầm lại, trong lòng anh lại bắt đầu trở nên cực kỳ căng thẳng. Nếu như Đỗ Phương Phương tâm huyết dâng trào gọi điện thoại cho anh, như vậy thì không thể giấu diếm được nữa, điện thoại của anh vẫn còn đang để trong ngăn kéo bàn làm việc.




"Nặc Nặc ngoan... Ba ba mang Nặc Nặc đi tìm mẹ nhé, được không?"



"Vâng!" Nặc Nặc từ trong lòng ngực của anh lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt to cong lại như mảnh trăng lưỡi liềm. Cô bé thích thú vỗ vỗ đôi bàn tay bụ bẫm, nhoẻn miệng cười nhìn lại anh, nụ cười của con gái làm ngực anh đau nhức. Anh không kiềm chế được nữa, trong khóe mắt đã bắt đầu ẩm ướt...



"Không khóc không khóc..." Nặc Nặc vui vẻ vì được anh đưa đi tìm mẹ. Trong trái tim nhỏ xíu của cô bé lập tức thấy có cảm tình với ông bác này, cô bé giơ bàn tay xinh xinh xoa xoa lung tung ở trên mặt anh, nét mặt nghiêm túc thoạt nhìn cũng đã thấy giống hệt như Tương Tư. Không biết tại sao, trong lòng anh liền trào lên nỗi bi thương, anh đã không thể khống chế nổi bản thân nữa, nước mắt cứ thế dâng lên tuôn trào, lăn trên gương mặt kiên nghị của anh chảy xuống dưới. 



Nặc Nặc như bị bộ dáng của anh làm cho sợ hãi. Cô bé lặng đi một lúc lâu, sau đó cũng méo cái miệng nhỏ òa lên khóc. Hà Dĩ Kiệt lau chùi qua quít nước mắt, anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái trong lòng bàn tay, yêu thương nói: "Nặc Nặc ngoan, Nặc Nặc không khóc nữa, ba ba là người xấu, từ nay về sau Nặc Nặc đừng ghét bỏ ba nữa nhé, có được không?"



Nặc Nặc nghe không hiểu gì, chỉ nhẹ nhàng lắc lư cái đầu, lớp tóc rủ ngang trán phía trên lông mày hơi lay động, để lộ hàng lông mày đen nhánh như vẽ giống mẹ như đúc. Hà Dĩ Kiệt không sao kiềm chế nổi, anh cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên trên trán con gái: "Nặc Nặc, Nặc Nặc của ba..."



Anh nhắm mắt lại trong lòng tràn đầy khổ sở, ôm chặt thân thể nho nhỏ của con gái vào trong lòng. Anh có cảm giác dường như trong ngực đã có ai đó bổ ngực móc mất trái tim đi rồi, giờ đây trong đó chỉ thấy trống rỗng và lạnh lẽo.



Trời đã tối đen hoàn toàn.



Nặc Nặc sợ bóng tối, núp ở trong ngực anh, đôi mắt mở to, khẽ run rẩy. Hà Dĩ Kiệt bật đèn lên, ánh sáng rực rỡ trải rộng ra khắp trong phòng. Nặc Nặc lập tức không sợ hãi nữa, từ trên đầu gối của anh trườn xuống, cô bé giữ chặt lấy ống quần của anh kéo ra bên ngoài, trong miệng lầu bầu mấy từ không rõ ràng lắm: "Tìm mẹ, tìm mẹ..."