Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 1 :

Ngày đăng: 11:12 18/04/20


Mùa hè năm nay vô cùng nóng bức, cây xanh hai bên đường đều toát ra vẻ mệt mỏi, tiếng ve kêu làm cho người ta cảm giác bực dọc trong lòng.



Dưới ánh nắng chói chang, một chiếc xe ô tô và một chiếc xe máy đâm sầm vào nhau, những người bình thường thích xem náo nhiệt giờ đây lại chỉ tránh dưới gốc cây không thèm nhúc nhích. Trời nắng như vậy, cho dù vợ hay chồng của họ bỏ nhà đi thì họ cũng không tình nguyện chạy theo tìm.



Người lái xe máy đâm hỏng đèn xe ô tô, bản thân cậu cũng ngã xuống, túi hành lý khổng lồ ở đằng sau bị hỏng khóa, những thứ đồ lặt vặt rơi ra, lăn đầy đất.



"Haiz". Một thiếu niên tướng mạo tuấn tú, dáng vẻ lưu manh từ trên xe ô tô bước xuống, hai tay khoanh trước ngực cúi đầu nhìn người trẻ tuổi đang nhặt lại những món đồ rỡi vãi. "Này ông anh, định ăn vạ đấy hả?" Cậu đang yên ổn lái xe, tự dưng ở đâu ra xuất hiện một chiếc xe máy, đâm thằng vào xe cậu, cậu vô tội mà.



Cũng may là cậu thường chạy xe, còn trang bị camera hành trình, nếu không chắc chắn bị người này bắt đền.



"Xin lỗi, là do tôi không chú ý lái xe." Người nọ không kịp nhặt đồ rơi vãi dưới đất liền đứng dậy xin lỗi cậu thanh niên. "Tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm."



Cậu thanh niên đưa mắt nhìn đánh giá người này, là một người trẻ tuổi mặt mày thanh tú, nhưng mà thời đại này còn ai mặc áo phông rách? Lại nhìn thấy những món đồ linh tinh trên mặt đất, thậm chí cậu còn nhìn thấy cả một khối bùn đỏ.



Những thứ rách nát đó cũng có thể coi như bảo bối, không phải là đầu óc có vẫn đề chứ?



"Biết đèn xe của tôi bao nhiêu tiền không?" Cậu đá hòn đá nhỏ cạnh chân, hòn đá này hình như cũng là từ trong túi hành lý rơi ra.



"Không...tôi không biết." Người trẻ tuổi liếc nhìn cái đèn vài giây, do dự nói, "Bao..bao nhiêu tiền?"



Thiếu niên hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ mình không cần cùng quỷ nghèo so đo, cậu không kiên nhẫn phẩy tay: "Cút, cút, cút. Biết mình không có đủ tiền đền, còn không mau biến?"



"Cậu không cần tôi bồi thường?" Người trẻ tuổi gãi gãi đầu, khom lưng nâng chiếc xe ngã chỏng trơ trên mặt đất lên, dùng tay không ra sức đập hai cái, đầu xe máy vốn bị méo...đột nhiên thẳng trở lại.



Nhìn cánh tay nhỏ bé của mình, lại nhìn qua dáng vẻ cũng không to lớn gì của đối phương, nhưng kỳ thực sức lực rất lớn, thiếu niên đi siêu xe nuốt nước một ngụm nước bọt, len lén lui về sau mấy bước, bàn tay đặt trên thanh nắm cửa xe ô tô.



ĐM, cái này, cái này không phải là dùng vũ lực đe dọa chứ?



"Không...không cần bồi thường, anh cứ đi đi." Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, thời điểm khó khăn, cũng không cần quá cứng rắn làm gì.
Từ khi đem chiếc xe yêu quý của mình đi sửa đèn bị đâm hỏng, Chu Xướng ở nhà suốt hai ngày, cũng không còn tâm tư ra ngoài. Buổi sáng vẫn như cũ ngủ đến tận mười giờ mới dậy, xuống lầu nhìn thấy bố cậu thần thái sáng láng cùng mẹ cậu xem TV, dọa cậu nhảy dựng.



Gần đây bố cậu ngủ không được ngon, thấy cậu một lần mắng một lần. Bình thường vào giờ này bố cậu đã sớm đi công ty, sao hôm nay lại ở nhà xem TV cùng mẹ? Hôm nay đâu phải ngày sinh nhật bọn họ hoặc là ngày kỷ niệm kết hôn.



"Con trai, đến đây ngồi đi." Bố Chu cười bảo đứa con ngồi xuống, "Vị thuốc mà con mua cho bố, tuy có mùi lạ nhưng hiệu quả rất tốt, hai ngày nay bố ngủ rất ngon, còn không mơ mộng gì cả."



Chu Xướng sửng sốt, sau đó mới nhớ tới hai ngày trước vì lấy lòng bố cậu, phải đi hiệu thuốc mua thuốc bổ, chẳng lẽ thuốc này còn có tác dụng an thần?"



"Không biết thuốc mà đen thui, ngửi có chút mùi tanh đó tên là gì, con mua thêm nhiều một chút, đem tặng cả ông bà nội ngoại nữa."



Tanh? Đen?



Cậu đã mua nhân sâm và linh chi mà? Lúc ấy cậu còn đặc biệt dặn dò dì giúp việc, thuốc này đối với thân thể bố cậu rất tốt, bảo dì nhất định phải đưa cho bố uống, nhân sâm sao lại biến thành màu đen, lại còn có mùi tanh?



Không, hình như có gì đó sai sai.



Cái có mùi tanh đó không phải là thuốc của người đâm vào xe cậu còn bán thuốc giả đấy chứ? Chẳng lẽ anh ta không phải bán thuốc giả mà là thuốc thật?



Cúi đầu nhìn da mặt hồng hào, dáng vẻ khoan khoái của bố cậu, Chu Xướng không dám nói thuốc này là do bị lẫn vào. Còn bắt cậu đi mua thêm, cậu đi chỗ nào tìm người mua???



Cũng may tên thuốc này cậu còn nhớ rõ.



Hình như tên là...



Thịt Nhiễm Di?



Đúng rồi, chính là cái tên này.