Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 101 :

Ngày đăng: 11:13 18/04/20


Ăn cơm xong, Phù Ly đứng dậy bưng khay ăn tới để tới bàn dọn dẹp. Phù Ly quay đầu nhìn thấy dáng vẻ xụ mặt không muốn nói chuyện của Trang Khanh, vì thế cậu đưa ra một đề nghị: “Hay là chúng ta đi dạo một chút?”



Ban quản lý khoác vỏ bọc của một công ty, có rất nhiều sân vận động cho nhân viên, từng được truyền thông cả nước bình chọn là công ty có môi trường đẹp nhất cả nước, không biết bao nhiêu người sau khi nhìn thấy điều kiện ký túc của công ty Trường Long, đủ loại ghen tị cùng ngưỡng mộ.



Trang Khanh nhìn chằm chằm Phù Ly không nói gì, không từ chối, nhưng cũng không đồng ý.



Thực sự là một con yêu quái không tự nhiên.



Phù Ly vươn tay ôm lấy vai anh: “Đi thôi, đi thôi, dù sao buổi trưa vẫn còn hai tiếng để nghỉ ngơi, chúng ta có thể vừa đi vừa nói chuyện.”



“Cậu muốn nói gì?” Trang Khanh đi trên con đường nhỏ được xanh hóa, anh đã ở đây hơn trăm năm, nhưng rất khi đi dạo tới nơi này, anh cũng không cảm thấy loại vận động nhàm chán thong thả này có gì thú vị.



“Tùy tiện tâm sự.” Phù Ly đá đá chân, “Ví dụ như nói chuyện tình yêu?”



Trang Khanh cười giễu cợt: “Làm sao, bị lời của Xí Quỷ kích thích hả?”



Phù Ly lắc đầu.



“Mỗi yêu quái đều có chí của riêng mình, có yêu quái cảm thấy rằng tình yêu quan trọng, có yêu quái lại cảm thấy cầu đạo mới quan trọng nhất, còn có một số tôn kính quyền thế, chỉ cần không làm chuyện hại tới nhân gian, theo đuổi cái gì cũng được cả.” Trang Khanh nghĩ, anh của giờ phút này đúng là quá sợ hãi, rõ ràng anh là người muốn Phù Ly hiểu được tình yêu hơn bất cứ ai, nhưng lại không muốn cậu vì tình cảm này mà buồn phiền.



Anh hi vọng có một ngày nào đó cậu có thể hiểu được tình yêu là gì, không phải vì sự nhắc nhở của người khác mà là vì cậu có cảm tình với anh. Anh đã từng nhìn thấy một câu trong sách cổ của con người, trong tình yêu thánh nhân cũng là thằng ngốc, khi đó anh còn không hiểu tình yêu là gì, nhưng trong lòng vẫn tán đồng cách nói ấy. Nhưng khi tình yêu tới rồi, anh mới hiểu ra, không ai muốn làm thánh nhân trong tình yêu cả, chính là phần tình yêu quá dè dặt, luyến tiếc đối phương xuất hiện điều gì ngoài ý muốn mà thôi.



May mắn là sinh mệnh anh đủ dài, mà Phù Ly sẽ có một ngày hiểu được.



“Anh nói có lí.” Chút mất tự nhiên trong lòng Phù Ly, sau khi nghe thấy lời của Trang Khanh hoàn toàn biết mất không dấu vết. Cậu nhìn thấy trên sân bóng rổ có vài đứa trẻ đang chơi bóng, chơi được một lát lại biến thành nguyên hình lăn lộn với nhau, có một con hươu sao nhỏ hôn trộm con sư tử nhỏ một cái.



“Khụ khụ.” Phù Ly quay đầu lại, tiểu yêu quái bây giờ cũng bắt đầu yêu sớm rồi.



“Cậu nói với tôi những chuyện trước đây đi, chẳng hạn như……….chuyện về thú cưng con người đó.” Trang Khanh cúi đầu nhìn mặt đất, “Cậu đã nhắc tới thú cưng này mấy lần trước mặt tôi, người đó rất quan trọng với cậu?”



“Đó là thú cưng đầu tiên mà tôi nuôi, cũng là cuối cùng.” Phù Ly suy nghĩ, “Là một con người có chút đáng yêu, biết nấu cơm, viết chữ, vẽ tranh, kể chuyện, chơi cờ, biết rất nhiều, rất nhiều thứ. Bạch Viên trưởng lão nói, anh ấy là loại tương đối ưu tú trong con người.”



Trang Khanh vươn tay hái được một chiếc là bấm tới bấm lui trong tay: “Anh ta giỏi giang như vậy, cậu rất thích anh ta sao?”



“Ừ, rất thích.” Phù Ly nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trang Khanh, vội vàng khuyên, “Anh muốn nuôi con người làm thú cưng?”



Trang Khanh lạnh mặt: “Tôi không thể làm thế sao?”



“Đương nhiên là không được, pháp luật ở nhân giới hiện nay cấm mua bán giam cầm cư dân, làm vậy là phạm pháp.” Phù Ly vội vàng khuyên nhủ, muốn xóa bỏ ý niệm hoang đường này trong đầu Trang Khanh, “Anh không thể biết pháp luật mà lại phạm pháp.”



“Không, tôi không muốn nuôi người khác.” Trang Khanh vứt chiếc lá đã nát xuống dưới đất, dường như nản lòng nói: “Chẳng qua tôi đã từng nghĩ muốn nuôi một con thỏ.”



“Con thỏ cũng rất tốt.” Phù Ly gật đầu, “Toàn thân lông xù xù, rất đánh yêu.”



Trang Khanh quay đầu nhìn Phù Ly: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”



Phù Ly ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại: “Anh cố ý đùa tôi?”
“Vãn bối có chuyện muốn xin hai vị đại nhân chỉ bảo.” Trang Khanh lấy hộp ngọc ra đặt trước mặt hai người, “Không biết hai vị đại nhân có biết đây là lông của yêu thú nào hay không?”



Công Phúc cầm hộp ngọc lên, mở nắp hộp ra nhìn, vẻ mặt vẫn như bình thường đưa hộp cho Côn Bằng. Phản ứng của Côn Bằng lớn hơn Công Phúc một chút, hắn cắn răng chình chằm chằm sợi lông ở bên trong, cười lạnh nói: “Đương nhiên là ta biết.”



“Vậy……..đó là của ai?” Phù Ly nhìn sắc mặt khó coi của Côn Bằng, dũng cảm hỏi ra.



Côn Bằng vứt hộp ngọc xuống dưới thảm, không muốn mở miệng.



Công Phúc cười một tiếng, đóng nắp hộp lại: “Nếu như ta đoán không nhầm, đây là lông của Đương Khang.”



“Đương Khang là thụy thú đại diện cho mùa màng bội thu, chỉ cần có hắn ở đó, vĩnh viễn không cần lo lắng thu hoạch không tốt, cho nên không chỉ có con người, ngay cả rất nhiều yêu quái cũng tế bái hắn. Chẳng qua Đương Khang đã mất tích hơn bốn nghìn năm rồi, những truyền thuyết liên quan tới hắn ở nhân gian cũng dần dần biến mất, cũng không có người tế bái hắn nữa.” Công Phúc đặt lại hộp ngọc vào tay Trang Khanh, “Ta nghĩ, có lẽ là Đương Khang hiện thế rồi?”



“Đương Khang……thực sự hiện thế rồi?” Phù Ly sửng sốt, có chút không dám tin hỏi lại một lần nữa, “Thật sự là Đương Khang hiện thế rồi?”



Công Phúc nhận thấy phản ứng quá mức kích động của Phù Ly, có chút bất ngờ, nhưng hắn không hỏi nhiều, mà gật đầu nói: “Có lẽ là thế, hoặc là yêu tu có được lông của Đương Khang, nhưng không cẩn thận làm rơi.”



Sau khi nghe được phỏng đoán phía sau, biểu tình của Phù Ly có chút mất mát, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường: “Cảm ơn hai vị đại nhân, tôi biết rồi.”



Cậu đã nhớ ra ngửi được hơi thở này ở đâu.



Hơn ba nghìn năm trước, cậu cùng với tiểu yêu trong núi chơi đùa, lén lút trốn vào trong động phủ của Cương Liệp đại vương, sau đó ngửi được mùi hương này, khi ấy vừa nghe Cương Liệp đại vương nói, mùi hương này là của một vị khách để lại, vị khách kia đã đi rồi.



Khi đó cậu không nghĩ nhiều, cộng thêm việc sau này không ngửi được mùi hương thế này nữa nên cũng dần dần quên đi chuyện này.



Nhưng khi cậu nghi ngờ Cương Liệp đại vương là thụy thú Đương Khang, cậu liền phát hiện ra chuyện này có điểm đáng ngờ. Bởi vì hơi thở của vị khách này chỉ có trong động phủ của Cương Liệp đại vương, cậu chưa từng ngửi thấy mùi này ở nơi khác.



Có phải là…….Cương Liệp đại vương cố ý che giấu đặc tính của bản thân, sử dụng tướng mạo lợn rừng bình thường sinh hoạt ở núi Vụ Ảnh?



Nhưng mà tại sao ông ấy lại phải che dấu những thứ này?



Phù Ly ngẩn ngơ bước đi, chị Trục Nguyệt, Cương Liệp đại vương, Bạch Viên trưởng lão, Bạch Hổ trưởng lão, Bạch Dương trưởng lão, còn có các loại yêu quái trên núi, có phải bọn họ đều che giấu đặc tính của bản thân mình?



Bọn họ đang trốn tránh cái gì?



Bỗng nhiên, cậu dừng bước chân, nhìn về không trung mù mịt bên ngoài.



Thiên đạo!



Lẽ nào bọn họ đang trốn thiên đạo?



“Cẩn thận.” Trang Khanh vươn tay nắm lấy bả vai Phù Ly, “Đi đường phải chú ý nhìn đường, cậu là Hống chứ không phải là chuột, mắt chỉ có thể nhìn một cm sao?”



“Trang Tiểu Long,” Phù Ly nhìn Trang Khanh, lẩm bẩm nói, “Phỏng đoán trước đây của tôi không sai, thì ra tôi thật sự là yêu quái phú nhị đại vô cùng lợi hại.”



Trang Khanh kéo Phù Ly đi về phía trước: “Ngài yêu phú nhị đại, có thể cho yêu tu phú thủ đại gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng như tôi chút mặt mũi, đi đường cẩn thận được không?”