Đừng Kỳ Thị Giống Loài
Chương 113 :
Ngày đăng: 11:13 18/04/20
Cơm tối là đồ ăn chín mua ở siêu thị, cùng với mấy món ăn mà Trang Khanh làm. Ở nhân giới một khoảng thời gian, Phù Ly đã hình thành thói quen một ngày ba bữa thêm bữa khuya. Khang Cốc, Phong Thụy Trọng vui vẻ ngồi ăn chung bàn với Phù Ly, không khí của bữa cơm vô cùng hòa hợp.
Sương mù lượn lờ quanh núi, Khang Cốc bê một chiếc ghế nhỏ ngồi ở cửa cung điện, nhìn lên bầu trời tối đen như mực, lấy trong tay áo ra một quả ngồi gặm.
“Đại vương.” Phù Ly xách một chiếc ghế qua đó, ngồi xuống bên cạnh Khang Cốc, “Nửa đêm sương nặng, người ngồi đây làm gì?”
“Nhìn trời.” Khang Cốc chỉ lên bầu trời, “Tại sao con không đi chơi với Trang Khanh?”
“Khi bọn con đi làm, ngày nào cũng ở chung với nhau, có gì để chơi đâu.” Phù Ly vươn tay đặt lên lưng Khang Cốc, “Chú Phong nói muốn dạy anh ấy luyện khí, nên dẫn anh ấy tới điện Thần Hỏa rồi.”
Trong mắt Phù Ly, Trang Khanh là một yêu tu vô cùng có thiên phú, chẳng qua không có trưởng bối chỉ dạy, thiên phú vẫn luôn không có cơ hội thể hiện ra ngoài. Nếu như Trang Khanh giống như cậu, từ nhỏ đã được các trưởng bối trên núi Vụ Ảnh chỉ dạy, nhất định sẽ có tiền đồ hơn cậu.
Trình độ luyện khí của cậu bình thường, luyện đan mới cố gắng được thông qua, vẽ trận phù miễn cưỡng không mất mặt, điều khiển thú bảy điểm thì hiểu sáu, dốt đặc cán mai.
“Tiểu Trang đích thực là có thiên phú.” Khang Cốc ấn tượng vô cùng tốt với Trang Khanh, lại cảm thấy Phù Ly có vài phần tình cảm nam nữ với anh nên càng vui lòng khen anh thêm vài câu, làm cho Phù Ly vui vẻ, “Sau này con có dự tính gì?”
“Dự tính gì?” Phù Ly nghĩ ngợi, “Đầu tiên con muốn thi lấy giấy chứng nhận học vị của nhân giới, có cơ hội, con sẽ thi làm công chức.”
“Con muốn làm quan ở nhân gian?” Khang Cốc không ngờ rằng, đứa trẻ nhà mình còn có suy nghĩ này.
“Trừ những thứ này ra, tạm thời con cũng không biết có thể làm gì?” Phù Ly kể về nội dung của những tin thời sự mà cậu nghe được khi tỉnh lại, còn có những chuyện thú vị xảy ra sau khi gia nhập ban quản lý, “Con muốn giúp thú cưng kia, nhìn thấy dáng vẻ phồn hoa của nhân gian.”
“Con người tên Bá Liêm ấy?” Khang Cốc vẫn còn nhớ rõ con người tên Bá Liêm kia, vì trên người anh ta có công đức mười đời lương thiện cùng với tử khí của đế vương, sau khi Tiểu Ly cứu mạng người đó, số mệnh đã xảy ra biến đổi.
Mười đời lương thiện, ba kiếp đế vương, con người có mệnh như thế này, nếu như không ở nhân gian chờ đợi phong thánh vị, bây giờ chuyển thế làm người, cũng tuyệt đối là người đức cao vọng trọng. Đáng tiếc người có mệnh cách như thế này thực sự quá đặc biệt, hắn không thể tính ra sự quỹ đạo vận mệnh của Bá Liêm.
“Vâng.” Phù Ly gật đầu, “Anh ấy kể cho con nghe rất nhiều chuyện ở nhân gian, tuy rằng nhân gian bây giờ không còn giống như anh ấy kể, nhưng cũng rất thú vị.”
“Đã bao nhiêu năm rồi, không ngờ con vẫn còn nhớ tới hắn.” Trong trí nhớ của Khang Cốc, Bá Liêm là một nam tử quý tộc vô cùng tài hoa, sau khi tới núi Vụ Ảnh, cũng không vì bọn họ là yêu tu mà thất lễ, sau khi nhìn thấy núi vàng bạc châu báu cũng không sinh ra tham lam.
Phong độ nhẹ nhàng, dáng vẻ phi phàm, đây chính là đánh giá của Khang Cốc với Bá Liêm.
Chỉ tiếc rằng thọ mệnh của con người ngắn ngủi, hoặc là trời đã định mệnh cách, sau khi Bá Liêm ở lại núi Vụ Ảnh mấy năm, thân thể đột nhiên trở nên suy yếu, dùng thuốc cũng không có hiệu quả. Sau khi Bá Liêm chết, Tiểu Ly buồn bã rơi vào giấc ngủ say.
Bây giờ nhớ lại chuyện năm đó, Khang Cốc vô cùng vui mừng vì năm đó Phù Ly ngủ say, nếu như bị Thiên Đạo trừng phạt như bọn họ, bị phong ấn tại các phương đất trời, ngày ngày chịu trừng phạt, muốn ngủ mà không thể ngủ, như vậy sẽ đau đớn tới mức nào?
Cư dân mạng từng mắng người: “….”
Phù Ly nằm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được, mở điện thoại ra xem bài post, phát hiện đằng sau bài post của mình xuất hiện một ký hiệu ngọn lửa cháy, điều này chứng minh bài post của cậu hot rồi.
“Tinh thần của những con người này thật tốt, mắng người còn mắng tới nỗi nóng cả bài post.” Phù Ly mở bài post ra, phát hiện đằng trước đúng là mắng cậu, nhưng đằng sau đã thay đổi, một câu lại một câu kiểu như “Trợ lý nhỏ chúng tôi sai rồi”, “Trợ lý nhỏ, quỳ xuống cầu cậu và chủ tịch Trang ở bên nhau đi”.
Đám đám mây: Chủ thớt, nếu như cậu đúng là trợ lý nhỏ, xin cậu nhất định phải tin, chủ tịch Trang thật sự yêu cậu. Ngôn ngữ hành động có thể lừa người, nhưng đôi mắt lại không biết nói dối, trong mắt của chủ tịch Trang đều là cậu. [Ảnh] [Ảnh]
Cư dân mạng tên “Đám đám mây” này liên tiếp gửi mấy tấm ảnh, có cả ảnh tĩnh và ảnh động, nhưng trong mỗi tấm ảnh, đôi mắt Trang Khanh đều nhìn về phía cậu.
Nhất là tấm ảnh động kia, cậu vươn tay đeo tai gấu trúc cho Trang Khanh, dáng vẻ Trang Khanh bất đắc dĩ nhìn cậu, giống như đang dung túng một đứa trẻ không hiểu lí lẽ, dịu dàng tới mức làm người ta lún sâu vào.
Những thứ đó trước đây Phù Ly chưa bao giờ chú ý tới, nhưng sau khi bị những cư dân mạng này đăng lên, bản thân Phù Ly cũng sắp tin rằng Trang Khanh thực sự thích cậu rồi.
Ngày ba mươi tháng Chạp, là ngày cuối cùng của năm thỏ, Phù Ly đẩy cửa ra, ló đầu ra nhìn, bên ngoài trắng xóa, trời lại có tuyết rơi.
“Mặc quần áo cẩn thận rồi ra đây ăn cơm.” Đầu cậu bị gõ một cái.
Phù Ly ôm đầu vừa bị gõ, nhìn Trang Khanh đẹp trai có tinh thần, lời trong lòng đột nhiên tuôn ra miệng: “Trang Tiểu Long, có phải anh….”
“Cậu đừng tìm nữ yêu sinh con nữa.” Trang Khanh đột nhiên dựa vào rất gần, “Hống là trời sinh đất dưỡng, cho dù cậu có ở bên nữ yêu kia, đứa trẻ sinh ra cũng sẽ không thể là Hống.”
Phù Ly mở to mắt, nhìn khuôn mặt Trang Khanh, con thỏ trong tim lại nhảy tới nhảy lui.
Dường như cậu đã học được cách thưởng thức khuôn mặt đẹp của con người.
Tác giả có lời muốn nói:
Cả thế giới đều muốn chúng ta ở bên nhau, cậu còn do dự điều gì nữa?
~~~~~~~~~~~~
(1): Bố này là chữ Bố của họ Bố nhé.