Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 121 : Quá khứ?

Ngày đăng: 11:13 18/04/20


Gương hồi tưởng là do Bạch Trạch lấy máu của mình tốn thời gian bốn nghìn chín chăm năm mới luyện chế được thành, có thể nhìn thấy hình ảnh quá khứ của vạn vật thế gian.



Đối với Bạch Trạch thứ đồ này đã từng chỉ như thứ đồ chơi vô bổ. Nhưng khi hắn bị phong ẩn trong sa mạc lớn, phạm vi mấy nghìn dặm xung quanh đều không có bất cứ sinh vật nào, linh khí đứt đoạn, chiếc gương này lại trở thành vật quan trọng giúp hắn chống đỡ qua thời gian hai nghìn năm gian nan.



Bản thân là thụy thú, thọ mệnh của hắn thực sự quá dài, hắn đã từng thấy núi non chìm ngập trong nước biển, đã nhìn thấy biển sâu biến thành núi cao, đã nhìn thấy núi lở đất rung, lục địa vô biên bị tách rời.



Thế sự xoay vần, sống sống chết chết, một loại sinh vật diệt vong, lại có một loài mới xuất hiện, liên tục tuần hoàn, vĩnh viễn không dừng.



Tiến tới thời kỳ mạt pháp, đại diện cho ngày tận thế của thời đại thần yêu, hắn vốn tưởng rằng mình sẽ bình thản chấp nhận thân thể tiêu vong, nhưng khi chân chính bị phong ấn trong sa mạc rộng lớn, hắn mới phát hiện, nội tâm mình không chấp nhận.



Không có ai muốn im hơi lặng tiếng chết đi, thụy thú được vô số sinh linh sùng bái cũng vậy. Bạch Trạch cũng tới lúc ấy mới biết được, bản thân không hề vô dục vô cầu như trong tưởng tượng.



“Ngươi muốn tra chuyển thế của Bá Liêm?” Bạch Trạch nhìn gương hồi tưởng trên bàn, “Mệnh cách Bá Liêm không bình thường, chỉ sợ gương hồi tưởng chưa chắc đã có thể tra được hoàn toàn.”



“Cứ thử cũng không sao mà.” Phong Thụy Trọng tụ linh khí vào chuôi gương, viết tên Bá Liêm cùng với ngày sinh và bát tự lên trên, trong nháy mắt, linh khí bắt đầu khởi động, mặt kính tỏa ra ánh sáng chói mắt, sau khi gió thổi qua, hình ảnh bắn ra từ thấu kính, hình ảnh chân thật như xảy ra ở trước mắt.



“Kiều quy kiều, lộ quy lộ, linh hồn qua đời đừng quay đầu lại….”



Người đàn ông mặc cẩm bao hoa lệ đi đằng sau âm sai, bên người là đủ loại hồn ma, không giống như những quỷ hồn khác, trên người hắn không có dây trói hồn, những hồn ma xung quanh cũng không dám tới gần hắn.



“Đây là Bá Liêm sau khi chết được âm sai mang tới Minh Phủ….”



Cửa viện đột nhiên bị mở ra, Phù Ly chạy từ bên ngoài vào, “Chú Bạch…” nhìn thấy hình ảnh hiện lên trong sân, bước chân Phù Ly đột nhiên dừng lại.



Công tử nhẹ nhàng, hai mắt chảy lệ máu, hình ảnh làm người ta chấn động. Trang Khanh đi theo sau lưng Phù Ly bước vào, không cần hỏi Phù Ly đây là ai cũng đoán được ra thân phận của người đàn ông. Trước đây nhìn hoàn cảnh xung quanh luôn cảm thấy một cảm giác nửa thật nửa giả không chân thật, bây giờ nhìn thấy người đàn ông này đi giữa đủ loại hồn ma, Trang Khanh mới biết người kia hào hoa phong nhã tới mức nào.



“Tiểu Ly, sao con lại quay lại?” Phong Thụy Trọng muốn thu gương hồi tưởng lại, nhưng không ngại hành động quá rõ ràng, chỉ có thể cười xấu hổ.



“Mọi người đang xem Bá Liêm?” Phản ứng của Phù Ly hình như còn bình tĩnh hơn trong tưởng tượng của Phong Thụy Trọng, cậu nhìn người đàn ông chảy lệ máu, khóe môi khẽ giật giật.



Cậu đang nhìn hình ảnh Bá Liêm được chiếu ra từ gương hồi tưởng, Trang Khanh đứng bên cạnh đang nhìn cậu.



Bá Liêm bị đưa tới điện Diêm Vương, Diêm Vương nào dám nhận thi lễ của hắn, ngược lại khách khí xưng hô với hắn là Bá Liêm quân.



“Bá Liêm quân công đức bất phàm, kiếp sau nhất định sẽ làm một minh quân cả đời, mong Bá Liêm quân không cần bỏ lỡ giờ lành, tới nhân gian thôi.”



“Nếu như kiếp sau, kiếp này….”



“Kiếp sau là cuộc sống mới, nếu như đã là cuộc sống mới, kiếp này chỉ là mây khói đã qua, cần gì phải chấp nhất.”



“Có cách nào không thể quên kiếp này không?”



“Không.”



“Vậy chuyển thế còn có ý nghĩa gì, muốn nhớ không nhớ được, muốn có được lại không thể có được.” Công tử nhẹ nhàng cười ra tiếng, trong tiếng cười chua xót mang theo sự lạnh lùng, “Minh quân thì thế nào, có thể khiến ta có được những thứ mà ta muốn không?”



“Đế vương tôn quý nhất của một nước, đương nhiên có thể có được thứ mà mình muốn.”



“Có thể trường sinh, có thể có được người nhớ nhung của kiếp trước không?”
Xe đi tới ban quản lý, Trang Khanh nhìn Phù Ly gục đầu đi đằng  sau mình, một lúc lâu mới thở dài, vươn tay nắm lấy cổ tay cậu: “Đi đường phải chú ý bậc thang, đừng nhìn lung tung.”



“Ừ ừ.” Phù Ly nắm lại tay Trang Khanh, “Có anh ở đây, cho nên tôi mới yên tâm vậy đó.”



“Phù Ly, miệng của cậu rất ngọt, học từ ai thế hả?”



“Không phải là miệng ngọt mà là vì xuất phát từ nội tâm.” Phù Ly chỉ vào mắt của mình, “Nhìn ánh mắt chân thành của tôi xem.”



Thấy dáng vẻ cố gắng mở to mắt của cậu, Trang Khanh bật cười.



Anh mặc kệ Bá Liêm là ai, người đã chết rồi, không nên trở thành hòn đá chặn đường tình cảm của anh và Phù Ly. Dù sao người ở bên cạnh Phù Ly là anh, người được trưởng bối của Phù Ly thừa nhận cũng là anh, người có thể vĩnh viễn ở bên cạnh Phù Ly cũng là anh.



Trong trận chiến tình cảm này, người tới sau như anh lại là người thắng.



Tiền Lộc Quốc là một phượt thủ, cũng là một nhiếp ảnh gia, anh đã đi qua rất nhiều nơi, từng chụp rất nhiều bức ảnh đẹp, thậm chí còn lấy giải thưởng lớn quốc tế.



Lần này, anh cầm bản đồ địa phương vừa mới mua, đi vào một ngọn núi nghe dồn rằng có người rừng. Đáng tiếc anh đợi trong núi mấy ngày liền, cũng chẳng chụp được bức ảnh nào có giá trị. Ngay hôm mà anh chuẩn bị rời đi, anh cầm ống nhòm tùy ý nhìn thoáng qua, phát hiện trong rừng rậm có một bóng dáng màu trắng, giống như…..giống như một con tinh tinh màu trắng đang đi thẳng. Chẳng qua con tinh tinh này trông vô cùng cao lớn, màu lông trên người cũng trắng bất thường, làm người ta tự dưng lại nghĩ tới truyền thuyết người rừng.



Nên trốn, hay nên chạy theo chụp ảnh.



Tiền Lộc Quốc chỉ do dự một giây, liền chạy đuổi theo, nhưng khi anh đuổi tới nơi con vượn trắng xuất hiện, nơi đó không có gì cả, ngay cả một sợi lông màu trắng cũng không có. Anh không mất hi vọng tìm xung quanh, nhưng nơi này không hề có dấu vết động vật từng đi qua.



Lẽ nào là do anh hoa mắt?



Bỗng nhiên, sau lưng truyền tới âm thanh củi khô bị giẫm gãy, làm anh giật mình lập tức quay đầu lại, nhưng lại nhìn thấy một người đàn ông thân hình cao lớn đang đứng cách đó không xa, quần áo đối phương mặc trên người rất giống như quần áo trên người anh, chẳng qua màu sắc có đôi chỗ không giống.



Nhìn thấy máy ảnh treo trên cổ đối phương, Tiền Lộc Quốc thở ra một hơi: “Anh cũng tới ngọn núi này chụp ảnh người rừng hả?”



“Người rừng?” Người đàn ông cao lớn hơi sững người, lập tức cầm máy ảnh nói: “Đúng vậy, tôi ở trong núi này tìm rất lâu nhưng không nhìn thấy người rừng nào cả.”



“Xem ra đây chỉ là lời đồn.” Tiền Lộc Quốc cười khổ, “Tôi chuẩn bị xuống núi hôm nay, dự báo thời tiết nói, tối nay có khả năng có tuyết lớn, ở lại đây thêm sẽ có nguy hiểm.”



“Vậy tôi với cậu cùng xuống núi.”



Nghe thấy người đàn ông muốn xuống núi cùng mình, Tiền Lộc Quốc càng thêm yên tâm, có thể quang minh chính đại ra khỏi núi cùng với anh, ít nhất chứng minh người đàn ông đột nhiên xông ra này cũng không phải là yêu ma quỷ quái trong núi.



Người đàn ông không nói nhiều, nhưng những lời nói ra đều rất có đạo lý, có thể nhìn ra là một người vô cùng uyên bác. Khi chia tay, Tiền Lộc Quốc còn có chút không nỡ, đưa số điện thoại của mình cho đối phương.



“Anh thực sự muốn tới Kinh Đô nương tựa người cháu của mình sao?” Tiền Lộc Quốc có chút lo lắng, bây giờ có một số người làm con cái còn không để tâm tới bố mẹ, đừng nói là cháu. Người đàn ông này tới nương nhờ đứa cháu, cũng không biết có được chào đón hay không.



“Đúng, tôi ra đây là vì đi tìm nó.”



Tiền Lộc Quốc nhìn thấy bóng lưng dần xa của đối phương, khẽ thở dài một hơn, hi vọng đứa cháu mà đối phương nói tự mình nuôi lớn vẫn còn nhớ rõ phần nhân tình này.



Tác giả có lời muốn nói:



Bi thảm báo trước: Giờ khắc này, Phù Ly còn không biết cậu sắp bị lời thề mình nói ra trước mặt Trang Khanh hãm hại tới mức mặt toàn là máu.