Đừng Kỳ Thị Giống Loài
Chương 127 : Mệnh
Ngày đăng: 11:13 18/04/20
Khi đi ăn hải sản tươi, mọi người đặc biệt ra sức ăn, ngay cả Từ Viện bình thường đều kêu ca phải giảm béo, phải dưỡng sinh cũng phát huy sức chiến đấu vượt qua người thường, ăn tới mức thiếu chút nữa không thể đi đường.
Để sau này có thể thường thường ăn hôi, ăn ké cơm của Trang Khanh, mọi người còn vắt óc suy tính khen ngợi hai người xứng đôi thế nào, ở bên nhau thiên trường địa cửu, nịnh cho Trang Khanh bình thường thích nghiêm mặt, giờ đây mặt mũi cũng ôn hòa hơn rất nhiều.
Nhưng cho dù ăn thế nào, lượng cơm của mọi người cũng có giới hạn, ăn khỏe nhất là Phù Ly và Tống Ngữ, Tống Ngữ nguyên hình là Toan Dữ, thân thể như núi, ăn khỏe mọi người cũng hiểu được, nhưng anh Phù chẳng qua cũng chỉ là một con thỏ, sao cũng có thể ăn nhiều như vậy? Quả thực đúng là biến dị trong loài thỏ, thuộc dạng đặc biệt có thể ăn.
Mọi người ăn tới mức tròn cả bụng, bát đĩa trên bàn hỗn độn, Phù Ly đứng dậy đi rửa tay, đụng mặt Sở Dư mới vừa đi vệ sinh xong đi ra.
“Anh Phù.” Sở Dư uống nhiều rượu, không chỉ đỏ mặt, ngay cả da đầu bóng loáng cũng hơi ửng đỏ, “Anh Phù có thể ở bên cạnh lão đại, bọn em rất vui, thật đấy.”
Phù Ly đưa nước rửa tay cho Sở Dư, Sở Dư bóp ra một đống trong tay, xoa cả nửa buổi cũng không đặt tay dưới vòi rửa, Phù Ly biết rằng cậu ta đã say không nhẹ.
“Lão đại là yêu quái không quá thích nói chuyện, cũng không biết nói lời hay, nhưng ở phương diện cảm tình, anh ấy rất nghiêm túc.” Sở Dư đứng không vững, đặt tay đỡ lấy bồn rửa mặt, bàn tay xoa nước rửa tay lại càng trơn, cậu ta đụng cái rầm vào trong bồn rửa tay, biến thành một con cá âm dương hai màu.
Phù Ly sững sờ hai giây, lấy trong túi Càn Khôn ra một cái chậu bằng ngọc lưu ly, xả nước vào trong, xách Sở Dư lên quăng vào trong.
“Nước này khó uống quá, tại sao lại có mùi của bột tẩy trắng nhỉ?” Sở Dư ló đầu ra khỏi mặt nước, phu ra mấy ngụm nước, “Em muốn uống nước suối.”
“Bây giờ không có nước suối, chỉ có nước máy.” Phù Ly ấn đầu Sở Dư xuống.
Sở Dư không cam lòng, tiếp tục ló đầu ra khỏi mặt nước: “Anh Phù, em nói với anh, mấy năm nay bên cạnh lão đại không có một yêu quái nào cả, thiếu chút nữa em đã nghĩ rằng lão đại không có tình cảm. Trước đây có một mẫu đơn yêu đối với lão đại tình sâu như biển, lão đại cũng không thèm nhíu mày lấy một cái.”
“Sau đó thì sao?” Phù Ly rất hứng thứ với những cậu chuyện quá khứ cẩu huyết như vậy.
“Không có sau đó, mẫu đơn yêu là yêu quái vô cùng kiêu ngạo, sau khi nghĩ lại thì ra nước ngoài đào tạo sâu.” Sở Dư vẫy cái đuôi, “Yêu quái như lão đại vô cùng nhàm chán, nhàm chán tới mức những tin đồn có liên quan tới chuyện tình cảm của lão đại cũng không hề đặc sắc, rung động tâm can.”
“Xem ra cậu có chút thất vọng?” Nụ cười Phù Ly càng thêm ôn hòa.
Tất cả gia cụ đều có phù văn phòng ngự, hoa văn trên thảm cũng có đủ loại trận pháp thất truyền, nếu như có tà yêu xông vào, sẽ bị nhốt trong trận không thể thoát ra.
Các trưởng bối còn chê biệt thự của Trang Khanh quá nhỏ, biến thành nguyên hình sẽ không tiện, thế là ngưng kết một hạt không gian trong phòng làm việc, bên trong có núi, có sông, có hoa, có cỏ còn có cả bể bơi mang theo linh khí, phòng trong không gian cũng do Khang Cốc tự mình tạo thành, tốn không biết bao nhiêu thiên tài địa bảo.
Trang Khanh đứng trong không gian, mới chân chính nhận thức được thực lực của đại yêu thượng cổ. Rất nhiều không gian và trận pháp ở trong ban quản lý đều do anh tốn rất nhiều năm mới làm được ra, nhưng không có linh khí sung túc như trong không gian này, càng miễn bàn tới tính an toàn cùng diện tích không gian. Càng đáng sợ hơn chính là, không gian của ban quản lý là cố định, không gian trong phòng làm việc khi không cần có thể biến thành một vật nhỏ, có thể cầm trong tay.
“Linh cảm của ý tưởng thiết kế không gian này ta tìm được trong tiểu thuyết của con người, tuy rằng tốn chút sức lực, cũng không thể làm cho gà, vịt, cá, thực vật lớn lên trong một đêm, nhưng như vậy cũng rất được rồi.” Khang Cốc nghiên cứu tiểu thuyết của con người rất lâu, tìm thấy rất nhiều linh cảm trong tiểu thuyết của con người. Đối với con người mà nói, rất nhiều dự tính đều là nghìn lẻ một đêm, nhưng đối với hắn mà nói, chỉ là một chút mới lạ. Đợi sau này hắn rảnh rồi, hắn còn dự định làm theo như trong tiểu thuyết của con người, chuyên môn làm ra một không gian có thể làm ruộng, nuôi cá, không có việc gì thì trồng chút gạo, chút thuốc bên trong.
Khi đang nghĩ vui vẻ, kết giới bên ngoài biệt thự của Trang Khanh rung động, có yêu tu định cưỡng chế xông vào.
“Là ai?” Khang Cốc đi xuống tầng, mở cửa lớn ra, đột nhiên một vật lông xù bay lại đây, cả người hắn bị đánh bay ra ngoài, lông chim bay lả tả đầy phòng.
Nghe được động tĩnh không nhỏ ở dưới tầng, Phù Ly đang ngồi dưới đất chọn bảo thạch đứng lên, gọi Trang Khanh ở trong không gian ra: “Chúng ta xuống đó xem thử.” Vừa nói xong câu này, dưới tầng lại truyền tới tiếng kêu vang loảng xoảng.
Trang Khanh nhớ tới bình sứ hoa sen men xanh thời Tống, trái tim như vỡ nát cùng với bình sứ. Anh quay đầu nhìn Phù Ly, trái tim vỡ nát nháy mắt khép lại, anh đã có thể tổ chức đại lễ kết đạo với Phù Ly rồi, những thứ đồ sứ kia vỡ thì vỡ thôi.
Vào ngay lúc này, tâm tình của Trang Khanh đột nhiên dâng lên, giống như thoát khỏi sợi xiềng xích cuối cùng. Trên thế gian này trừ Phù Ly ra, sẽ không còn ai có thể khiến anh bối rối và không nỡ nữa.
Cảm nhận được tâm tình của Trang Khanh biến hóa, Phù Ly có chút kinh ngạc, các trưởng bối ở dưới lầu đập đồ đạc, tâm tình của Trang Khanh lại đột nhiên dâng cao, đây là đạo lý gì?
Dưới tầng, Trục Nguyệt áo đỏ như lửa dùng kiếm chỉ vào Khang Cốc: “Con heo mập chết toi, có phải đầu ngươi có vấn đề không, lẽ nào ngươi không biết tình huống của Tiểu Ly, tại sao lại có thể cho Tiểu Ly kết đạo với yêu tu khác?”
Mệnh cách của Phù Ly, vốn đã định trước là cô độc cả đời, vận mệnh vô cùng hung hiểm, tại sao lại tìm yêu tu làm đạo lữ? Đây không phải là họa vô đơn chí sao?!
Còn không bằng tìm một con người có vận cách cực tốt, chưa biết chừng còn có một cơ hội xoay chuyển.