Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 134 : Mở cửa

Ngày đăng: 11:13 18/04/20


Phù Ly từ nhỏ đã không phải là yêu tu gan lớn, lúc năm trăm tuổi bị Phì Di dọa, cậu liền sinh ra cảm giác bài xích với những sinh vật không lông.



Cậu sợ chết, sợ chia lìa, sợ tử vong.



Sau khi bản thân cậu biết được thân phận thực sự của các trưởng bối núi Vụ Ảnh, cậu càng cho rằng bản thân mình là thụy thú, là loại thụy thú rất lợi hại.



Nhưng mà máu tim bắn lên mặt cậu, Bạch Trạch trưởng lão gần như đốt cháy toàn bộ ánh sáng điềm lành của sinh mệnh, làm cho cậu thanh tỉnh lại. Cậu không phải thụy thú, mà là hung thú, có thể mang tới hủy diệt, là yêu hoàng tồn tại trong truyền thuyết.



Cậu không muốn chết, cậu muốn sống, cậu muốn tổ chức đại lễ kết đạo với Trang Khanh, mặc lên hỉ phục đẹp nhất, hoa lệ nhất, để cho tất cả tu chân giả của tu chân giới này đều đố kị với cậu.



Nhưng mà nếu như cậu không chết, người chết chính là hàng vạn sinh linh, còn có cả Bạch Trạch trưởng lão và chị Trục Nguyệt, thậm chí còn cả Trang Tiểu Long….



Thời điểm đẩy Trang Khanh ra, Phù Ly cảm thấy bản thân mình nhất định vô cùng đẹp trai, giống như đại anh hùng lựa chọn hi sinh vì thế giới trong phim.



Hống sinh ra vì thất tình lục dục ở thế gian, có lẽ cũng muốn chết vì thất tình lục dục ở thế gian.



Cậu muốn nói với Trang Khanh, nguyên hình lần này của cậu nhất định vô cùng uy vũ hùng tráng, lần này khi cậu biến thành nguyên hình, lông không phải màu đỏ, mà là màu trắng như tuyết.



Sau khi biết được mình là Hống, cậu lại nghĩ, tại sao là yêu quái do trời đất sinh ra, cậu không có được truyền thừa của chủng tộc, cũng không có được bản lĩnh đầy đủ từ khi sinh ra như Côn Bằng?



Bây giờ cậu đã hiểu, không phải cậu không có, mà là các trưởng bối ở núi Vụ Ảnh để cậu sống yên ổn đã phong ấn bản lĩnh này lại.



Nhưng thiên mệnh đã định, các trưởng bối đã tính hết tất cả cho cậu, vận mệnh đã được định trước không thể thay đổi. Cho nên nói, có đôi khi biết bản thân mình rốt cuộc có bản lĩnh lớn thế nào lại không nhất định là chuyện tốt, yêu sống hồ đồ một chút vẫn tốt hơn.



Linh thể của Hống, là năng lượng mạnh mẽ nhất, khi cậu nhảy vào tâm trận, buông lỏng biển ý thức của mình, cảm nhận được quá khứ đau khổ nhất của yêu tộc. Giết chóc, cắn nuốt và thù hận.


Ngôn ngữ của trẻ con khiến cho mọi người cười vang, cô bé rất đắc ý ưỡng cao ngực, bố nuôi của cô bé chính là người giỏi như vậy.



Gió biển thổi, làm lay động miếng vải đỏ phủ trên tượng thần, vải đỏ phấp phới, giống như đang vẫy tay với thứ gì đó.



Trên núi Hỗn Tịch, ngọc thạch bị chôn vùi rất lâu dưới đất chuyển động, biến thành một ánh sáng bay về phía Đông, cuối cùng nhập vào tượng đá.



Lúc nửa đêm, cái bóng của tượng đá bỗng nhiên biến thành một người đàn ông, một người đàn ông tuấn tú xuất hiện.



Cậu ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên không trung, khẽ cười ra tiếng.



Không ngờ rằng lúc trước tiện tay cứu một cô bé bị dọa mất hồn, cuối cùng lại trở thành một đường sống của cậu. Máu đầu tim Trang Khanh, đã giữ lại một mảnh hồn của cậu, lực tín ngưỡng của đứa bé khiến cho mảnh hồn của cậu có thể được ngọc xuân ấp áp tràn đầy sinh cơ nuôi dưỡng. Ngay khi có thể hóa hình một lần nữa, cũng vẫn phải xin một câu nói may mắn từ cô bé mới có thể có một ngày từ bỏ cái cũ đón cái mới, nhận được cơ duyên ngàn năm khó gặp.



“Nhưng mà tượng đá này xấu quá, đâu có chỗ nào giống mình?” Phù Ly vung tay, biến tượng đá trở nên đẹp trai mới cảm thấy trong lòng thoải mái hơn.



Trời đã sắp sáng rồi, cậu ngửi được mùi của Côn Bằng trong gió, cố ý học theo tiếng khóc trẻ con, kêu một tiếng về phía biển mới vội vàng di chuyển tức thời về Kinh Đô.



Kinh Đô vẫn phồn hoa náo nhiệt như vậy, chẳng qua không khí tựa hồ không vẩn đục như trước đây, cây xanh hai bên đường cũng dày đặc hơn trước, ngay cả Sơ Nhất cũng có thể xuất hiện lần nữa.



Cậu nên cảm ơn Sơ Nhất tử tế, nhưng trong lòng cậu còn vướng bận một con rồng, cậu hận không thể lập tức bay về biệt thự.



Nhưng mà khi cậu đứng bên ngoài biệt thự, nhìn thấy Trang Khanh ngốc nghếch ôm lấy một đống tuyết vừa giống thỏ vừa giống chó, cậu cười đỏ cả mắt.



“Trang Tiểu Long, anh bị ngốc sao?”



Phù Ly trừng to mắt: “Còn không mau ra mở cửa cho ‘anh Phù’ thân yêu của Trang Tiểu Long nào?”