Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 16 :

Ngày đăng: 11:12 18/04/20


Dưới bầu không khí quỷ dị, Trang Khanh dời đi tầm mắt của mình trước, anh quay ra nhìn Chu Yếm: "Không phải ngươi đã nói trước giờ chưa nhìn thấy yêu hoàng?"



"Tuy chưa từng nhìn thấy, nhưng lại được nghe về uy danh lẫy lừng của ngài." Chu Yếm tuy không biết yêu hoàng rốt cuộc lợi hại như thế nào, nhưng trước mặt những người đã bắt hắn, hắn hận không thể nói yêu hoàng thành đại yêu quái lên trời xuống đất không gì không làm được, "Yêu hoàng bệ hạ xuất quỷ nhập thần, nếu như biết được các ngươi đối đãi với yêu tộc như thế, khẳng định sẽ thay ta lấy lại công bằng."



"Không thể nói như vậy được", Từ Viện cầm bút viết viết, vẽ vẽ lên quyển sổ, nghe thấy câu này của Chu Yếm, "Chỉ ngươi thì không thể đại biểu tất cả yêu tộc, những yêu tu như chúng ta cũng không ít, nếu như yêu hoàng đứng về phía chúng ta thì sao?"



"Yêu hoàng đại nhân tôn quý như vậy, sao có thể sánh cùng lũ ô hợp các ngươi." Chu Yếm kiêu ngạo cười lạnh, "Các ngươi tự cầu phúc đi, nếu như chọc giận yêu hoàng, biển động núi dời, sơn hà hủy diệt, chẳng qua cũng chỉ trong nháy mắt."



"Vậy yêu hoàng bị ngu hả, không có việc gì lại đi động biển, dời núi, trời đất rộng lớn tự nhiên sẽ có đường, nếu như đại yêu dám làm như vậy, trời xanh có thể bỏ qua sao?" Phù Ly không nể mặt vạch trần lời nói khoa trương của Chu Yếm, "Chu Yếm đại vương, ngươi cũng sống được mấy nghìn năm rồi, lấy những lời này ra lừa gạt tiểu bối, sao có thể không biết xấu hổ vậy?"



"Lại là ngươi." Chu Yếm nhìn thấy Phù Ly lại tức giận, nếu như không phải vì con yêu quái này, hắn cũng không bị bắt nhốt tại đây, "Ta nói ngươi trước đây rốt cuộc là sống ở ngọn núi nào, ta chưa từng gặp qua con yêu quái nào thích lo chuyện bao đồng như ngươi."



"Chỉ có giúp đỡ lẫn nhau mới có thể chung sống hòa bình." Phù Ly cũng không quan tâm đến những lời trào phúng của Chu Yếm, quay qua nói với Trang Khanh, "Tôi rất xin lỗi, theo miêu tả của Chu Yếm, tôi chưa từng gặp loại yêu quái nào kỳ dị như vậy, không thể giúp mọi người rồi."



"Anh Phù, cũng không trách anh được." Từ Viện cầm sổ phác họa qua, đây là cô dựa vào những lời miêu tả của Chu Yếm lúc nãy mà phách họa ra hình thể yêu hoàng, sau đó cô phát hiện, ghép những yếu tố này lại với nhau thành một, tướng mạo vô cùng kỳ quái, "Tôi nghi ngờ năm đó những lời đồn đại ở yêu giới khi đến tai Chu Yếm đã sớm biển đổi rồi."



Trang Khanh cầm lấy bản phác thảo nhìn một lát rồi nhét cho Phù Ly. Phù Ly cầm lấy nhìn, thân hình như núi, da lông sắc nhọn màu vàng, còn có hai đôi cánh, những thứ này đều rất lung tung, trông cũng quá tùy tiện.



"Lớn lên như thế này, nếu như dùng bản thể đánh nhau, có lẽ cũng không chiếm được nhiều lợi thế." Phù Ly mang bản phác họa lật tới lật lui xem vài lần, "Yêu giới đánh nhau chú trọng nhanh chuẩn, yêu hoàng trong truyền thuyết thân hình to lớn, nhưng bốn cánh và thân thể lại không cân đối, mặc dù không biết phần đuôi của hắn thế nào, nhưng nếu như thân hình to như núi, vậy độ linh hoạt của đuôi cũng sẽ giảm bớt, khi tranh đấu không hề chiếm ưu thế."



"Nếu như lấy hình người đánh nhau cùng các loại yêu quái khác, dựa vào tu vi của hắn, yêu quái khác cũng không thể nhìn ra bản thể của hắn là cái gì, thì làm sao có thể kể ra tướng mạo của hắn." Phù Ly trả lại bản phác thảo cho Từ Viện, quay đầu nói với Chu Yếm, "Cho nên, ngươi khẳng định đang nói dối."



Chu Yếm nuốt nước bọt, ngẩng đầu nhìn Trang Khanh cũng đang nhìn chính mình, bị dọa bốn chân run rẩy: "Ta không nói dối, chẳng qua, chẳng qua là ta nghe các yêu quái khác nói thế."




Cương Liệt đại vương đã từng nói, làm yêu, việc quan trọng nhất chính là biết co biết duỗi.



Cho dù những năm này, trừ việc bế quan tu hành thì cậu chỉ ngủ, nhưng câu nói này cậu vẫn nhớ kỹ trong lòng.



"Cậu đang nhìn gì thế? Tranh Khanh nhận ra Phù Ly đang nhìn chính mình, anh đưa pháp bảo cho Sở Dư, quay người nhìn Phù Ly.



"Không có gì." Phù Ly lắc đầu.



Cậu chỉ có chút tò mò, ban nãy khi mà đuôi rồng vẫy qua, quần của Trang Khanh có bị tụt xuống hay không, có bị rách hay không.



Nếu như không tụt không rách, vậy anh ta làm thế nào?



Dùng pháp thuật biến hóa ra?



Tranh Khanh quay đầu đi ra ngoài, lạnh lùng nói với Sở Dư: "Cậu dẫn cậu ta đi điền phiếu trình xin tiền phúc lợi."



Một con yêu quái nam tử tế, nhìn chằm chằm dưới eo người khác làm cái gì?!



Tác giả có lời muốn nói:



Trang Khanh: Vừa nhìn đã biết không phải là yêu quái đứng đắn!