Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 29 :

Ngày đăng: 11:12 18/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phù Ly tới nơi ăn cơm, phát hiện Trương Kha cũng ở đó, hai người đặt rất nhiều món ăn cho Phù Ly, cả một bàn đầy đồ ăn món rán, chiên, xào, luộc, hầm.

"Tiền bối mau ngồi." Trương Kha đứng lên rót đồ uống cho Phù Ly, "Buổi chiều thi võ, cho nên em không chuẩn bị rượu cho anh. Đồ uống này là hoa quả tươi ép ra, mùi vị rất được, anh thử xem."

"Cảm ơn." Phù Ly nhận lấy cốc uống một ngụm, nước trái cây ngọt lành ngon miệng, còn mang theo chút linh khí rất loãng.

"Đây là nhà hàng đặc biệt cung cấp cho nội bộ tu chân giới chúng ta, chỉ tiếp đãi khách từ tu chân giới." Trương Kha biết Phù Ly không hiểu mấy về thế giới này, liền nói cho cậu một ít môn phái ở tu chân giới, "Kinh doanh nhà hàng này là phái Điền Viên, môn phái này của bọn họ thích gieo trồng nhất, gì mà hoa, cỏ, rau, chỉ có loại mà chúng ta không thể tưởng tượng được, chứ không có thứ mà bọn họ không trồng được. Một thời gian trước một hậu bối trong môn phái bọn họ, chạy tới Châu Phi nghỉ phép, rảnh rỗi tới nhàm chán trồng một đống dưa chuột lớn, cuối cùng chuyện này bị phóng viên phát hiện, còn ồn ào lên cả thời sự."

"Trồng dưa chuột cũng có thể lên thời sự?" Phù Ly có chút không hiểu, nhân loại của quốc gia này, không phải lấy nông nghiệp làm chính hay sao?

"Người hiện đại đều nhàn rỗi mà, chạy tới Châu Phi trồng dưa chuột, cũng coi như là chuyện mới mẻ." Trương Kha không biết bản thể của Phù Ly là gì, sợ phạm vào điều kị của cậu, bê một bát canh thịt bò lên, "Tiền bối, anh có ăn thịt bò không?"

Phù Ly gật đầu: "Tôi không ăn kiêng gì cả."

Canh thịt bò vô cùng vừa miệng, vừa ăn một thìa, chỉ có mùi thơm không có mùi tanh nồng. Phù Ly thấy Sở Dư không uống, nói: "Sao cậu không uống?"

Sở Dư lắc đầu: "Ân nhân có không biết, em vì có duyên với đạo gia nên mới hóa hình, cho nên không thể ăn thịt bò." Địa vị của bò ở đạo gia rất cao, cho nên chỉ tu đạo gia đều không ăn thịt bò.

Phù Ly giật mình, thì ra là một con cá đạo gia, chẳng trách hơi thở trong sạch, còn mang theo vài phần công đức.

Ăn cơm xong, Phù Ly đi cùng với Trương Kha, Sở Dư, nghỉ ngơi nửa tiếng mới quay lại ban quản lý. Cậu nhìn theo số báo danh trên bảng thông báo, tìm được địa điểm thi mình phải tới.

Ban quản lý ở trên đỉnh Công ty Sinh vật dường như chiếm diện tích không lớn, kỳ thực bên trong có càn khôn, nhóm thí sinh vừa vào bên trong trận pháp, liền phát hiện vô số trận đài, chỉ cần đi vào trường thi tương ứng, sẽ được trận pháp trong trường thi tự động truyền tống tới trận đài khác nhau.

Đối thủ đầu tiên của Phù Ly là một con khỉ tinh tóc vàng, vừa mới ra tay, con khỉ này đã nằm rạp ra đất, cậu nhìn lòng bàn tay của mình, cảm thấy bản thân mình có lẽ đã dính nghi vấn bắt nạt trẻ con.

Sau đó Phù Ly lại đánh thắng một con chim công yêu, hổ yêu, gấu yêu, bồ câu yêu, gà yêu, loài chim không biết tên, lừa yêu vân vân. Mỗi trận cậu đều thắng rất nhẹ nhàng, điều này làm cho Phù Ly bắt đầu hoài nghi trình độ của toàn thể yêu tu của thời đại này.

Cậu nhớ tới một câu ngạn ngữ của con người, trong núi không có hổ, khỉ xưng đại vương, tình huống hiện tại của cậu, có thể coi là con khỉ kia.

Nhưng không phải vì cậu quá giỏi mà do yêu tu hiện tại thực sự quá kém.

Trận đấu thứ mười một, đối thủ của Phù Ly là một con cò son, cậu đã từng nhìn thấy trên tin tức thời sự, loài chim này là động vật quý hiếm cấp quốc gia cần bảo vệ, cho nên cho dù con cò son này cơ thể rắn chắc khỏe mạnh, cậu cũng chỉ thủ chứ không tấn công, sợ đánh hỏng con động vật được đặc biệt bảo vệ này.

Cò son ra chiêu không trúng, tức giận cầm chùy roi hung hăng nện xuống đất, một tay chống nạnh chỉ vào Phù Ly mắng: "Uýnh ông đây đi, rốt cuộc là mày có ý gì, giỡn ông chắc?"

Phù Ly nghĩ, xem ra là con cò son này từng ở Tứ Xuyên, nhưng mà trên tin tức nói rằng đất Tứ Xuyên không hợp để cho cò son sinh sống mà.

"Tao ** cả nhà mày, tao không đánh nữa." Cò son hừ một tiếng khinh miệt với Phù Ly, "Thằng đầu đất, sau này ông mày gặp mày ở bên ngoài, khẳng định sẽ đập chết mày."

Phù Ly:............

Động vật quý hiếm được bảo vệ cấp quốc gia tính tình đều nóng nảy như vậy sao?

Cò son tức giận thở hổn hển nhận thua rời đi, Phù Ly tiếp tục tỉ thí với người tiếp theo. Dựa theo yêu cầu của trận đấu, chỉ cần trong thời gian quy định, thắng ba mươi trận thì có thể tiến vào vòng tiếp theo.

"Đội trưởng Ninh Hiên." Một vị quản lí cầm theo một tờ giấy A4 đi vào, sắc mặt có chút bất ngờ, "Ban nãy yêu quái cò son báo cáo đối thủ, nói đối phương cố ý nhục nhã anh ta trong trận đấu."

Chu Lộ ở tu chân giới cũng được coi như là một nhân vật có máu mặt, nghe nói tộc của hắn trước đây thiếu chút nữa đã bị giết sạch, nhưng không biết vận phân chó thế nào, lại được con người tôn sùng làm "Quốc bảo", cho nên lập tức trở nên được yêu thích. Là một con cò son yêu duy nhất ở yêu giới, hắn tự đặt cho mình cái tên Chu Lộ, tính tình vô cùng nóng nảy. Mấy năm trước có một con yêu quái đắc tội với hắn, hắn cố ý trốn trong nhà yêu quái này, sau đó báo cáo với cảnh sát con người, nói rằng có người bắt nhốt cò son phi pháp.

Sau đó con yêu quái này chỉ có thể bó tay để cảnh sát bắt đi, bị phán vài năm tù giam, bây giờ vẫn còn đang ngồi ở trong nhà giam chưa được thả ra.

"Vậy mà còn có người dám trêu chọc anh ta," Triều Vân đứng một bên, trên mặt hiện vẻ tò mò, "Tôi thật ngưỡng mộ hán tử này, ai không sợ chết như vậy?"

"Thí sinh 1356." Thành viên nhỏ giọng nói, "Tôi đã nghe đội trưởng Sở Dư nói, thí sinh số 1356 này là ân nhân cứu mạng của anh ta."

"Vậy đừng để ý tới nữa, mấy năm nay Chu Lộc cầm thẻ bài quốc bảo làm thẻ lệnh, làm không ít chuyện khiến cho yêu quái khác khó chịu. Để cho mấy thí sinh tự cãi nhau đi, chúng ta không quản." Triều Vân uống một ngụm nước, "Nhưng mà anh ta tính tình lòng dạ hẹp hòi, sớm muộn gì cũng chịu thiệt."

Nhỏ nhen, có lòng đồ kị, trừng mắt một cái thôi cũng muốn trả thù, con cò son này quả thực là cực phẩm của yêu giới.

Cũng là quốc bảo, cò son thấy gấu trúc được con người yêu thích hơn, liền học gấu mèo đi nói giọng Tứ Xuyên, giống như làm vậy có thể thêm được vài phần cao quý. Hắn ta cũng không nghĩ thử xem, gấu mèo được con người hoan nghênh, lẽ nào vì giọng Tứ Xuyên sao?

Rõ rằng là thích sự mũm mĩm của gấu trúc! Gấu trúc càng mập, con người càng thích, ngay cả khi gấu trúc ôm khư khư cái bánh, họ đều cảm thấy mê muội lương tâm nói đáng yêu, cũng không biết những con người này có tật xấu gì.

Phù Ly thắng liên tiếp ba mươi trận, khi ra khỏi sân đối chiến, nhìn thấy bên ngoài trường thi tụ tập cả đống tu chân giả, cậu kiễng chân nhìn thoáng qua, nhận ra một yêu quái vừa ồn ào vừa mắng chửi người trong đám đông, là con cò son tính cách không tốt ban nãy, lẽ nào lại có ai trêu chọc hắn?

"Người anh em!" Con yêu quái tóc xanh buổi sáng vô cùng ồn ào kia chen ra từ trong đám người, anh ta nhiệt tình đập vai Phù Ly, "Cậu cũng thua rất nhiều trận rồi, cho nên dứt khoát đi ra trước?"

Phù Ly trừng mắt nhìn, thấy trên đỉnh đầu yêu quái tóc xanh dường như thiếu một nhúm tóc.

"Haiz!" Yêu quái tóc xanh chú ý tới ánh mắt của Phù Ly, có chút ngại ngùng cười một cái, "Ban nãy gặp một con gà mẹ tinh, vừa mới bắt đầu đánh đã túm lông, quả thực hung tàn."

Phù Ly đồng tình nhìn anh ta một cái, vậy thật đáng thương.

"Cậu cũng đang xem Chu Lộc ồn ào à?" Yêu tinh vẹt lông xanh thấy Phù Ly hứng thú với Chu Lộc đang náo loạn, bắt đầu phổ cập cho Phù Ly biết chuyện cực phẩm mấy năm trước Chu Lộc đã làm, "Cậu đoán xem anh ta đang ồn ào cái gì?"

"Ồn ào cái gì?" Phù Ly bị yêu quái tóc xanh phổ cập ngây người, lần đầu tiên cậu biết, thì ra yêu quái không biết xấu hổ như thế còn có thể sống. Nếu như là trước đây, có lẽ đã sớm bị đại yêu một chưởng đánh chết rồi?

Thời đại này hay rồi, những con yêu quái này cũng bị nuông chiều thành hư.

"Anh ta tỉ thí thua người ta, khăng khăng nói người ta nhục nhã mình, đã ồn ào ở đây nửa tiếng rồi." Ngữ khí tóc xanh có chút khó chịu, "Đều là loài chim, màu lông của tôi còn tươi đẹp hơn của anh ta nhiều, không biết anh ta lấy đâu ra tự tin, cảm thấy bản thân mình là nhất đẳng chim. Được con người coi như quốc bảo, liền thực sự cho rằng mình là quốc bảo sao? Gấu trúc người ta mới là quốc bảo chân chính còn không làm như thế đâu."

Phù Ly im lặng, người mà Chu Lộc ồn ào muốn báo cáo, có lẽ là cậu?

"Mày!" Chu Lộc đột nhiên xông ra khỏi đám người, túm lấy vạt áo Phù Ly, "Chính là mày, mày đi cùng tao tới gặp nhân viên ban quản lý, tao muốn báo cáo mày."

Cò son tức giận tới nỗi không nói tiếng Tứ Xuyên, phun ra tiếng phổ thông lưu loát.

Phù Ly cúi đầu nhìn thấy vạt áo đang bị túm chặt của mình, ở yêu giới, hành vi này gọi là chủ động gây hấn. Nhìn thấy miệng cò son liên tục nói cái gì đó, Phù Ly quay đầu muốn hỏi yêu quái tóc xanh, có phải tất cả các loài chim yêu đều om sòm như vậy?

Nhưng khi cậu quay đầu nhìn qua, vẹt lông xanh đã lùi lại trong đám người, ra vẻ "tôi không quen biết cậu".

Cậu hiểu ra, thì ra mấy loài chim yêu không chỉ ồn ào, tu vi thấp còn thấy gió bẻ lái. So với mấy con chim yêu này, Phù Ly cảm thấy con chim sẻ yêu trước động phủ của cậu còn đáng tin cậy hơn nhiều, tuy rằng nó luôn làm ra một đống đồ vừa xấu vừa vô dụng.

"Anh có muốn buông lỏng vạt áo của tôi ra rồi mới tiếp tục nói chuyện không?" Phù Ly bất đắc dĩ thở dài, "Bộ quần áo này tôi mới mua, còn nhãn mác đấy." Cậu đặc biệt mua quần áo mới chuẩn bị cho cuộc thi ngày hôm nay.

"Vậy mày thành thật nói cho tao, tại sao mày chỉ thủ không công, có phải xem thường tao không, có phải cố ý trào phúng tao? Giọng nói của cò son có chút chói tai, tiểu yêu bên cạnh không chịu được loại âm thanh này, che tai lại lui về sau vài bước.

"Bởi vì tôi sợ ra tay, lông vũ trên người anh đều bị tôi đánh bay." Phù Ly còn nghiêm túc nói, "Dựa theo quy định bảo vệ động vật hoang dã của nước ta, anh là động vật hoang dã đang đứng trước nguy cơ tuyệt chủng, tôi không muốn phạm pháp."

"Đừng khoác lác trước mặt ông đây, ở yêu giới rồi còn nói pháp luật bảo vệ động vật cái gì, có bản lĩnh thì tới đánh tao thử xem, chém gió cũng không phải đóng thuế, không sợ gió bị mày chém bay hả!"

Cò son vừa mới nói xong, liền cảm thấy bản thân giống như bị cái gì đánh bay ra ngoài, khi nằm trên mặt đất, hắn vẫn còn có chút mơ hồ.

Mấy cọng tóc từ trên đầu hắn rơi xuống đất, biến thành lông vũ màu đỏ.

Phù Ly đi tới trước mặt cò son, nhặt lông vũ rơi dưới đất lên, ngồi xuống trước mặt cò son nói: "Nhìn xem, thứ này là bị đánh rụng đấy."

Nét lông chim vào tay cò son, Phù Ly đứng lên, kéo kéo cái áo có hơi nhăn ở trước ngực, lắc đầu thở dài nói: "Lần đầu tiên tôi gặp loại yêu quái ngốc như thế này, chủ động yêu cầu yêu quái khác đánh mình."

Chu Lộc nằm dưới đất, nhìn Phù Ly dần dần rời đi, nửa ngày mới bò dậy được.

"Tao, tao ** cả nhà mày."

"Người anh em, người anh em." Yêu quái tóc xanh đuổi theo Phù Ly, "Gặp gỡ tức là có duyên, cũng sắp tới giờ cơm tối rồi, tôi mời cậu đi ăn lẩu, lẩu dưỡng sinh Đài Loan chính tông, hương vị đặc biệt ngon."

Phù Ly nhìn màn hình điện tử trên tường, lắc đầu nói: "Tôi không thể đi."

Yêu quái tóc xanh tưởng rằng Phù Ly buồn vì thi rớt, vỗ vai cậu an ủi nói: "Người anh em, nghĩ thoáng chút, không thi vào được ban quản lý là chuyện bình thường, thi đỗ cũng đều dựa đại vận may công đức. Hơn nữa, tuy rằng cậu chưa vào ban quản lý, nhưng cậu có quan hệ thân thiết với boss trong đó, tại yêu giới chúng ta, nói ra ngoài cũng coi như là yêu quái mạnh rồi."

Cho nên, anh ta cũng chỉ muốn ôm đùi lớn con yêu quái có quan hệ này, bây giờ xây dựng quan hệ với ban quản lý quả thực quá khó khăn.

"Không phải, lát nữa tôi còn phải tham gia vòng tỉ thí thứ hai." Phù Ly chỉ màn hình lớn, "Nửa tiếng sau là bắt đầu rồi."

Yêu quái tóc xanh:.............

Thì ra là một người có thực lực, có quan hệ!

"Đại ca, em mời anh đi uống nước!" Thái độ của yêu quái tóc xanh càng thêm nhiệt tình, chạy thẳng ra bên ngoài.

Chỉ ngắn ngủn nửa ngày, xưng hô của yêu quái tóc xanh với Phù Ly đã thay đổi từ người anh em thành đại ca, có thể nói là tiến bộ thần tốc.

Vòng tỉ thí thứ hai là hỗn chiếc các phương, chỉ có năm mươi người được chọn đi tiếp.

Có lẽ chuyện ban nãy Phù Ly đánh bay Chu Lộc đã đi sâu vào trong lòng các yêu quái, sau khi hỗn chiến bắt đầu, gần như không có yêu quái nào chủ động khiêu chiến Phù Ly, cho tới khi trận đấu kết thúc, cậu cũng chưa từng đổi tư thế.

"Vòng thi đấu thứ hai kết thúc, vòng thi đấu thứ ba sẽ tiến hành sau một tiếng nữa." Triều Vân xuất hiện trên sàn đấu.

Nghe thấy những lời này của Triều Vân, có vài yêu tu đã lọt vào trong danh sách thi đấu vòng ba oán giận nói: "Một tiếng đồng hồ căn bản không đủ thời gian để chúng tôi hồi phục thể lực, tiếp theo phải đấu như thế nào?"

"Anh phải đi bắt tà yêu cũng không có một tiếng cho anh nghỉ ngơi đâu." Triều Vân cười lạnh, "Muốn vào ban quản lý, thì phải chuẩn bị tâm lý bất cứ lúc nào cũng có thể liều mạng với tà yêu, nếu như các anh còn không chống đỡ nổi cuộc thi như thế này, vẫn nên nhân lúc còn sớm rời khỏi cuộc thi đi, miễn tới lúc đối mặt với tà ma, lại không rõ ràng mất đi tính mạng."

Tu chân giả được lọt vào danh sách năm mươi người nghe thấy lời này của Triều Vân, không dám có lời oán thán nào nữa, cung kính thi lễ với Triều Vân, rời khỏi sân đấu.

Triều Vân khẽ nghiêng đầu, ánh mắt rơi xuống người yêu tu đi cuối cùng, từ lúc bắt đầu vòng hai, lực chú ý của cô vẫn luôn ở trên sân đấu, sau đó cô phát hiện yêu tu này từ đầu tới cuối gần như không ra tay, các tu chân giả khác hầu như cũng không dám trêu chọc vào cậu.

Xoay người trở lại bàn trọng tài, Triều Vân tìm tư liệu ghi danh của thí sinh này, nhìn qua vài lần.

"Phù Ly?"

Chọn tên cũng rất hay.

"Triều Vân." Sở Dư nghiêng người qua, "Trong những thí sinh lần này, có người nào xuất sắc không?"

Triều Vân bận xem tư liệu, không có tâm tư trả lời câu hỏi của Sở Dư, đang chuẩn bị đáp có lệ vài câu, thấy Trang Khanh đứng đằng sau lưng cậu ta, vẻ mặt cô nghiêm túc vài phần: "Năm nay có mấy người rất được, thí sinh tên Phù Ly này cũng tương đối thú vị, ban nãy trên đài giao đấu, gần như không có yêu tu nào dám chọn cậu ta làm đối thủ." Cô đứng dậy rút tư liệu của Phù Ly ra, đưa tới trước mặt Trang Khanh.

"Em hoài nghi tu vi của cậu ta ít nhất trên ba nghìn năm, bởi vì em, Ninh Hiên cò có các đồng nghiệp khác đều không nhìn ra bản thể của cậu ta."

Trang Khanh nhận lấy phiếu báo danh mà thí sinh tự điền, nhìn thấy mấy chữ xiêu vẹo trên kia, trả giấy lại cho Triều Vân: "Ừ."

Ừ là ý gì?

Triều Vân cẩn thận nhìn phiếu báo danh một lần nữa, nhìn thấy số thứ tự ở góc phiếu.

1356?

Đây không phải là ân nhân của Sở Dư hay sao?

Triều Vân ngẩng đầu hoài nghi nhìn Sở Dư: "Sở Dư, không phải cậu lơi dụng chức quyền, mở cửa sau cho thí sinh này chứ?"

"Cô sỉ nhục tôi, nhưng không thể sỉ nhục ân nhân của tôi, anh ấy là người cần đi cửa sau sao?" Sở Dư tức giận.

"Ai mà biết..........."

"Không đâu." Trang Khanh ngắt lời Triều Vân, "Cậu ấy không cần làm thế."

Tác giả có lời muốn nói:

Phù Ly dán bảng tình hữu nghị: Bản văn này chỉ hư cấu, tuyệt đối không thể! Chúng ta phải bảo vệ động vật, cò son là động vật cần bảo vệ đặc biệt, là quốc bảo ở loài chim, không thể đánh!!!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Con cò yêu được nhắc đến trong truyện là Cò quăm mào Nhận Bản. Hình ẻm đây