Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 37 :

Ngày đăng: 11:12 18/04/20


"Điểm tâm nhà hàng này hương vị bình thường thôi, kinh điển nhất chính là món thỏ xào ớt này, vừa thơm vừa mềm." Trương Kha dùng đũa chung gắp thịt thỏ vào trong bát Phù Ly, "Anh nếm thử xem."



Bên trái là điểm tâm thỏ mập mà Trang Khanh đưa tới, bên phải là thỏ xào cay mà Trương Kha gắp cho, đối diện là đồng nghiệp tương lai khuôn mặt tươi cười, Phù Ly đột nhiên nhớ tới vài ngày trước, cậu đọc được điển cố Hồng Môn Yến trong sách giáo khoa ngữ văn.



Hạng Vương múa kiếm, ý tại Bái Công (Lưu Bang). Lẽ nào đây là đòn ra oai phủ đầu của người cũ với người mới?



Cậu nghĩ rằng bản thân mình che giấu rất tốt, thì ra tất cả mọi người đều đã biết mình là thỏ tinh rồi sao? Nghĩ tới năm ấy, cậu còn chưa được năm trăm tuổi, chưa thể biến thành hình người, vì nghe thấy vượn trắng kể chuyện xưa, liền tò mò với những thứ bên ngoài núi. Sau đó có một ngày ham chơi chạy ra ngoài, gặp được một con rắn rất kỳ quái, nó không những có cánh, phía dưới cái đầu còn có hai thân thể. Con rắn kỳ quái kia phát hiện ra cậu, không chỉ cười nhạo dáng vẻ cậu nhỏ yếu khó coi, còn há miệng lớn chuẩn bị ăn cậu. Cậu còn nhỏ nên bị nó dọa sợ tới lạnh run, thậm chí còn không nhịn được tiểu, sau đó nếu không có Cương Liệt đại vương vội vàng tới cứu cậu, có lẽ cậu đã bị con rắn kỳ quái kia ăn xuống bụng rồi



Từ đó về sau, cậu chỉ cần nhìn thấy những thứ trơn nhẵn đã cảm thấy buồn nôn, sau đó mới biết con rắn kỳ quái kia tên là Phì Di. Cho dù sau này vượn trắng nói, ăn thịt loại rắn này có lợi cho thân thể, nhưng cậu chỉ cần nhớ đến dáng vẻ xấu xí của nó liền cảm thấy ghê tởm.



Thỏ, thỏ thì làm sao, chỉ cần tu luyện tốt, thỏ cũng có thể cống hiến cho thế giới.



Cậu đẩy cái bát trước mặt ra xa, đáng thương nhìn mọi người trong ban quản lý: "Thỏ đáng yêu như thế, tôi có thể không ăn nó không?"



Bọn họ ăn thì không sao, để cậu ngồi cạnh nhìn bọn họ ăn cũng không sao, tại sao lại còn gắp vào bát cậu, khuyên cậu ăn? Cậu không phải là con vịt đầu xanh kia, xuống tay với chính đồng loại của mình.



"Tuy rằng nó trông rất đáng yêu, nhưng thịt của nó càng thơm ngon, thì da lông lại càng đẹp." Từ Viện nói, "Tiền bối, anh yên tâm đi, thịt này tuyệt đối không sử dụng thuốc động vật quá liều. Nhà hàng này rất chú ý tới nguyên liệu nấu ăn, thịt thỏ ở đây đều là thịt thỏ chạy bộ đầy dinh dưỡng, chất thịt tuyệt đối tươi lại rắn chắc."



Cô cho rằng Phù Ly nhẹ dạ, nhân tiện nói: "Tuy rằng thỏ đáng yêu nhưng giá trị kinh tể chủ yếu của nó chính là ăn với lột da."



Mồ hôi lạnh trên mặt Phù Ly rơi xuống càng nhiều, ánh mắt càng thêm tủi thân: "Con người đều không thích ăn thịt người, tại sao lại còn muốn ép thỏ ăn thịt thỏ?"



"Cái gì?" Trương Kha cho rằng thính lực của mình có vấn đề rồi, ngây ngốc quay đầu nhìn Phù Ly, dáng vẻ vừa ngu vừa ngốc. Những người khác cũng không tốt hơn so với cậu bao nhiêu, bọn họ với chiếc đũa, cảm giác thịt thỏ trong miệng nóng như thiêu đốt, cay tới mức trống ngực bọn họ đập thình thịch.



Trang Khanh cầm điểm tâm hình con thỏ béo đang ăn dở ném vào trong thùng rác dưới bàn, điềm nhiên như không có việc gì, cầm cốc uống một ngụm trà.



"Con thỏ thì làm sao?" Phù Ly xụ mặt nói, "Các người coi thường thỏ sao?"



"Không có, sao có thể như vậy được." Từ Viện quăng đũa, "Con thỏ vừa đáng yêu vừa lợi hại, bọn em đều rất thích thỏ."



"Đúng vậy, đúng vậy thỏ đáng yêu như thế, sao lại có thể ăn thỏ được." Trương Kha hồi phục lại từ cơn chấn động cũng quăng đũa đi, "Bên cạnh có nhà hàng tôm hùm, chúng ta qua đó ăn tôm đi."



Cả đám người đổi chỗ ngồi xuống, Phù Ly nhìn tôm vừa mới mang lên trên bàn, cảm thấy được hình như mình đã rõ ràng điều gì đó.



Khẳng định là khi cậu đánh Toan Dữ, đánh rất tàn ác, đã dọa tới bọn họ, cho nên những người này mới cố ý dọa cậu. Chẳng trách Chương Sơn nói, biểu hiện quá tốt sẽ bị người ta đố kỵ, sau này cậu phải chú ý nhiều hơn mới được.



Mọi người trong ban quản lý sao có thể nghĩ rằng, Phù Ly giá trị vũ lực cao như thế, lại là một con thỏ tu hành bốn nghìn năm. Bản mệnh thỏ rất ngắn, cho dù may mắn tu thành hình người, tu vi đều rất thấp, nếu giống như Phù Ly.........



Có lẽ là biến dị trong thỏ yêu rồi.



Sau khi ăn hai khay tôm, Trương Kha giống như cô vợ nhỏ đi tới trước mặt Phù Ly: "Tiền bối, trước đây em không biết bản thể của anh là..........thỏ ngọc vô cùng oai phong, cho nên khi sắp xếp bữa ăn mới có điều mạo phạm, em xin lỗi anh."



"Cũng, cũng không phải là thỏ ngọc uy phong gì." Phù Ly buông tôm đang cầm trong tay xuống, ngượng ngùng cười nói, "Sau này mọi người đều là đồng nghiệp, cậu gọi tên tôi là được rồi."
Thấy Phù Ly tới, ông ta rất vui, đẩy khung búp bê to sang bên cạnh, vẫy cái đuôi đen bò tới bên cửa: "Tiểu Phù, cuối cùng cậu cũng tới thăm tôi rồi." Trận pháp trên cánh cửa chợt lóe lên, thứ gì đó trên tay Phù Ly xuất hiện trước mặt Tôn Cẩu Nhân.



Ông ta phục chân trước xuống, há miệng cắn gãy một cục xương ống, ngẩng đầu lên nhìn Phù Ly nói: "Tôi thực sự không phí công giới thiệu cậu vào thành phố, bị nhốt ở đây mấy tháng rồi, cũng chỉ có cậu tới thăm tôi thôi."



Dung mạo rất quan trọng với con người, ông giúp hồ ly tinh làm giả bằng cấp, để cô ta dựa vào bằng cấp lên mạng lừa sự tin tưởng của con người, mua mặt nạ giả ở shop của cô ta, kết quả làm hại những cô gái mua hàng bị hỏng da mặt, cái này gọi là giúp người làm ác. Phù Ly ghé vào khung cửa, cách kết giới nói với Tôn Cẩ Nhân, "Đợi sau khi ông mãn hạn tù được thả ra, ông đừng đi lừa người nữa."



"Không lừa người thì tôi ăn bằng cái gì." Tôn Cẩu Nhân cắn xương ống răng rắc, mặt chó mang theo vài phần lạnh lùng, "Con người có đáng giá thiện ý và lòng tốt của tôi sao?"



"Bị lừa cũng chỉ trách đầu óc bọn họ ngu."



Tôn Cẩu Nhân phun ra những lời này, quay người dùng miệng tha hộp giữ nhiệt đi, sau khi nằm ra xa, mới dùng mông đối diện với Phù Ly, tiếp tục gặm xương ống và đùi gà. Có đôi khi nước canh văng lên mặt, ông ta còn không quên dùng móng vuốt lau đi.



Phù Ly đi ra khỏi khu nhà giam, trên đường tới nhà ăn gặp Trang Khanh và Sở Dư ở đó, Sở Dư vội chào hỏi cậu rủ đi chung.



"Anh Phù, anh tới khu nhà giam làm gì? Nơi đó không có linh khí, không khí lại vẩn đục." Sở Dư tò mò hỏi.



"Tôi đi thăm đồng hương một chút."



"A, là con chó vườn đó." Sở Dư nói, "Không ngờ rằng con chó bị giam cầm kia cũng là yêu trên ngọn núi của anh."



"Không phải Vụ Ảnh Sơn." Phù Ly lắc đầu giải thích, "Yêu quái ở Vụ Ảnh Sơn chưa bao giờ lừa người, càng không làm những chuyện hại tới con người. Ông Tôn Thất là yêu tu tôi gặp được sau khi tỉnh dậy."



Trên thế giới lấy đâu ra yêu quái không lừa người, Sở Dư cẩn thận nhìn Phù Ly một cái, sợ rằng khi bọn họ lừa người, Phù Ly tiền bối cũng không biết.



Ăn cơm xong quay lại, ban quản lý nhận được báo cáo của một con yêu quái nhiệt tình, nói rằng có hồ ly tinh hóa hình lừa tiền của con người, số tiền lừa đảo có thể vượt quá hai trăm vạn.



"Tại sao lại là hồ ly tinh?" Sở Dư cúp máy, nhíu mày nói, "Năm nay hồ tộc đã phạm mấy vụ án rồi, con hồ yêu lần trước bán mặt nạ giả còn chưa được thả ra, lại thêm một con nữa vội vã phạm tội."



"Trương Kha, lần này cậu dẫn anh Phù với Thanh Tu đi một chuyến, cũng để bọn họ làm quen với lưu trình công việc."



Đạo trưởng phụ trách bắt yêu, anh Phù phụ trách đánh yêu, không khuyết điểm.



Đêm khuya, Phù Ly nhìn thấy một con người nào đó lôi lôi kéo kéo một yêu tu, quay đầu nhìn Trương Kha: "Đây là hồ ly tinh?"



Không biết có phải do tu chân giả hiện nay chịu ảnh hưởng của nội dung phim ảnh hay không, vừa nhìn thấy yêu tu quyến rũ con người, liền nghĩ ngay tới hồ ly tinh.



Đây rõ ràng là một con vượn cáo, theo phân lọai sinh vật học, cô ta thuộc về họ nhà khỉ, không liên quan tới hồ ly tinh người ta.



Tác giả có lời muốn nói:



Vượn cáo: Tuy rằng tôi rất xấu, nhưng sau khi hóa hình lại rất xinh đẹp.