Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 44 :

Ngày đăng: 11:12 18/04/20


Ngơ ngác nhìn Phù Ly và Tống Ngữ thổi ra phân thân, một đống "Phù Ly, Tống Ngữ, Trương Kha" hóa thành khói bay ra khỏi cửa sổ, Trương Kha suýt chút nữa là ngã từ trên giường của khách sạn xuống, đại yêu đều lợi hại như thế sao?



"Không cần lo lắng, bọn họ giống như những phân thân của chúng ta, đợi bọn họ quay lại, những chuyện bọn họ đã từng làm sẽ biến thành ký ức thực của bản thân chúng ta." Phù Ly cho rằng Trương Kha lo lắng công việc, cho nên giải thích, "Bọn họ chính là ý chí của chúng ta, sẽ làm những việc mà chúng ta tự mình làm."



"Anh Phù, khi em học cấp ba, nếu như có thể quen anh thì tốt rồi." Như thế cậu có thể biến ra phân thân đi tới lớp còn cậu thì nằm trên giường ngủ nướng. Buổi tối cũng không cần phải làm bài tập, học pháp thuật, quả thực đẹp đẽ như tiên cảnh.



"Tu vi của cậu quá yếu, đừng nghĩ dựa vào đường tắt này." Tống Ngữ chẳng hề nể tình vạch trần cậu, "Kỳ thật cũng không thể trách cậu, bây giờ nhân tu đều rất yếu."



"Ờ." Vẻ mặt Trương Kha rất hờ hững.



Con Toan Dữ này chỉ chịu nằm xuống làm thiếp trước mặt anh Phù thôi, khi nói chuyện với những người khác, hắn chưa bao giờ uyển chuyển cả. Chẳng qua nền tảng sức mạnh quyết định kiến trúc thượng tầng, cậu lựa chọn mỉm cười chấp nhận.



Nghĩ thông suốt điều này, tâm tình cậu tốt hơn, chuyển sang đề tài khác: "Bây giờ chúng ta làm gì?" Lẽ nào cứ ở trong khách sạn, đợi phân thân đăng ký hết các tu chân giả ở Ba Thục, sau đó lại đi tới tỉnh khác?



"Tôi có chuyện cá nhân muốn đi làm, cậu có muốn đi cùng tôi không?" Phù Ly cười híp mắt hỏi Trương Kha.



"Có ạ, có ạ." Trương Kha liên tục gật đầu.



Người trẻ mà, lòng tò mò tương đối lớn.



Nhưng khi bị Phù Ly xách theo bay lên trên một đỉnh núi cao, Trương Kha ôm hai tay lạnh run, giẫm lên tuyết đọng dưới chân, không dám nhúc nhích. Đột nhiên gió thổi mây cuồn cuộn, mây trên trời dường như biến thành một vòng xoáy khổng lồ, có một loại nguy cơ như trời sắp sập xuống.



"Toan, Toan Dữ........"



"Gọi tôi là anh Tống."



"Anh Tống." Trương Kha túm lấy tay áo của Tống Ngữ, nhìn thấy Phù Ly bay trên không trung, giọng nói run rẩy, "Anh Phù muốn làm gì?"



"Tôi đoán là cậu ta có thể muốn thu thập Linh Tủy của núi non, mấy thứ đồ chơi đùa trẻ con, cậu ấy thu lại làm gì?" Tống Ngữ khó hiểu, loại Linh Tủy này đối với yêu tu giống như sữa mà trẻ con thích uống, Phù Ly đã bốn nghìn tuổi rồi, còn chưa cai sữa sao?"



"Linh, Linh Tủy là thứ gì? Răng trên, răng dưới của Trương Kha va vào nhau lập cập, sau khi tự dán cho mình mấy lá bùa, mới không lạnh run nữa.



"Chính là linh khí của núi non trải qua nghìn năm biến hóa, từ đó xuất hiện Linh Tủy. Nghìn năm ngưng tụ mà thành, trong vòng một trăm năm nếu không ai lấy đi nó sẽ hóa thành nhũ thạch." Tống Ngữ thấy mặc dù tu vi của Phù Ly cao, phương pháp cũng đúng, nhưng động tác thu thập lại không thuần thục cho nên nghĩ rằng trước đây có lẽ Phù Ly chưa từng làm chuyện này.



"Vậy biến thành nhũ thạch còn có thể sử dụng sao?" Trương Kha cảm thấy thứ nghìn năm mới ngưng kết lại, chắc chắn sẽ rất lợi hại, không có người lấy đi thì thật tiếc.



"Cây kết quả mà không ai hái đi, cuối cùng sẽ trở nên khô và đắng, cậu nói xem có còn dùng được không?" Tống Ngữ chậc một tiếng, "Đồ hết hạn sử dụng thì không dùng được nữa."



Trương Kha im lặng tiếp tục nhìn Phù Ly thu thập Linh Tủy, theo hai vị đại yêu này ra ngoài, cậu quả thật đã học thêm được nhiều kiến thức.



Ba Thục nhiều núi sông, đáng tiếc thời đại này gần như đã không còn yêu tu biết thu thập Linh Tủy, cho nên trải qua nghìn năm biến đổi, không biết bao nhiêu Linh Tủy đã lãng phí trong dòng thời gian trôi.



Đối với Phù Ly mà nói, Linh Tủy chính là thứ mà hồi còn nhỏ cậu thường hay uống, uống xong những yêu tu trong núi sẽ tiện tay đưa cho cậu mấy bình, ai cũng không coi thứ này như của lạ. Thời gian hai nghìn năm đối với yêu tu cũng không phải dài đằng đẵng, nhưng Phù Ly phát hiện thói quen mà cậu đã luyện thành, ở thời điểm hiện tại đã không còn được truyền lại nữa.



"Lên!" Cậu hét lớn một tiếng, những giọt sương màu xanh ngọc từ bốn phương tám hướng bay lên. Linh Tủy vừa rời núi có thể sẽ trở nên tinh nghịch, cho nên động tác của Phù Ly rất nhanh, lợi dụng tu vi của bản thân, hút tất cả Linh Tủy vào trong bình ngọc trên tay.



Lắc lắc bình, cậu có chút thất vọng, bây giờ chất lượng Linh Tủy cũng không còn được như trước đây, thu hoạch cũng được ít, thật sự là đời nay không bằng đời trước.



Ngẩng đầu nhìn lên mây đen dày đặc trên không trung, Phù Ly hướng về sông núi cung kính hành lễ, cảm ơn bọn họ ban tặng, sau đó cậu bay về trước mặt Trương Kha với Tống Ngữ.



"Anh, anh Phù." Trương Kha nhìn thấy bình ngọc trong tay Phù Ly, thể tích còn chưa được tới 100ml, không ngờ lại có thể chứa đựng nhiều như vậy.



"Yên tâm, tôi đã lập kết giới rồi, cũng không phá hoại môi trường tự nhiên, nơi đây cũng không có con người, cho nên cũng không thể coi như làm việc trái quy định." Phù Ly cho bình chứa Linh Tủy vào trong túi Càn Khôn, "Tôi sẽ không biết pháp luật mà lại phạm pháp đâu."
"Ừ, vào đi." Trang Khang bỏ hộp trà xuống, ngồi nghiêm chỉnh nói, "Vừa mới tiếp xúc với những công việc này, cậu đã quen chưa?"



"Rất tốt, đều là những việc đơn giản cả." Phù Ly chuẩn bị một phần quà cho Trang Khanh, cậu để tách trà trên tay xuống, thò tay vào trong túi Càn Khôn lấy quà.



Trang Khanh hít hít, nhìn chằm chằm chén trà trước mắt đang tỏa mùi hương, lại nhìn Phù Ly, vẻ mặt........vẫn không chút thay đổi.



"Đây là quà tôi chuẩn bị cho anh." Phù Ly lấy một túi lớn đặt lên trên bàn, Trang Khanh nhìn lại, hình như có bánh hoa tươi, đậu phộng, lá trà vân vân.



"Cậu là một con thỏ, còn tặng thịt thỏ cho tôi?" Trang Khanh lấy ra một bao thịt thỏ cay hút chân không trong túi đồ ăn vặt.



"Không phải mọi người đều thích ăn thịt thỏ sao?" Vẻ mặt Phù Ly khó hiểu, "Dù sao thịt thỏ ở đó, mọi người không ăn cũng có người khác ăn mất. Tôi là yêu quái rất khoan dung, chỉ cần không để tôi ăn, mọi người muốn ăn thịt thỏ thể nào thì ăn thế đó."



"Cảm ơn." Trang Khanh nhìn một đống đồ trên bàn, trên mặt hơi đỏ lên, chỉ hơi hơi đỏ một chút chút mà thôi.



"Không cần khách khí." Phù Ly nâng tách trà mà Sở Dư đưa cho uống một ngụm lớn, "Vậy tôi đi đây."



Cậu đi tới cửa, lại đi vòng trở lại.



"Sao thế?" Trang Khanh đang chuẩn bị bóc gói thịt thỏ cay ra, nhanh chóng thu tay về.



"Cái này cho anh." Phù Ly đưa cho anh một bình ngọc hình hồ lô, "Anh nếm thử xem, xem có hợp khẩu vị không."



Trang Khanh nhận lấy bình ngọc, mở nắp ra do dự một lát, ngửa đầu uống một ngụm. Mùi vị này không thể hình dung, nhưng sau khi uống, linh hồn của anh dường như sung sướng hơn.



Anh không nhịn được uống sạch thứ trong chiếc bình kỳ quái này, có chút luyến tiếc dùng lưỡi liếm miệng bình, nhớ tới Phù Ly vẫn còn ở đây, anh vội vàng bỏ bình xuống, ra vẻ không có chuyện gì nói: "Đây là thứ gì?"



Thì ra Trang Khanh cũng thực sự chưa từng nhìn thấy thứ này, cũng chưa từng được uống.



Long tộc không bị đứt đoạn truyền dòng, không thể không biết sự tồn tại và phương pháp lấy Linh Tủy, nhưng Trang Khanh lại chưa từng được uống, thậm chí còn chưa từng nhìn thấy, rốt cuộc khi còn nhỏ con rồng này đã phải sống khổ cực đến thế nào?



"Linh Tủy là thứ thích hợp cho yêu tu chưa thành niên." Phù Ly không dám nói quá kỹ càng, sợ Trang Khanh nghe xong lại buồn, "Nếu như anh thích, lần sau tôi sẽ lấy giúp anh."



"Chưa thành niên?" Trang Khanh trầm mặt xuống, "Phù Ly, cậu lấy thứ này cố ý đùa giỡn tôi có phải không?"



"Đang yên đang lành sao anh lại đột nhiên nổi giận?" Phù Ly thấy sắc mặt Trang Khanh không thích hợp, bước mấy bước ra khỏi văn phòng, thò đầu ra từ sau cánh cửa nói, "Tôi đã nói với anh rất nhiều lần rồi, tuổi còn trẻ tính tình không nên nóng nảy như vậy, thứ đó là do tôi cố ý thu thập giúp anh, có lợi cho cơ thể anh. Yêu tu mà chưa thành niên uống thứ này rất bình thường, năm đó tôi uống Linh Tủy, uống tới hai nghìn tuổi mới dừng, uống thứ này đâu có gì xấu hổ."



"Cậu đi ngay cho tôi!" Trang Khanh vung tay lên đóng sầm cửa lại, nhốt Phù Ly bên ngoài cửa.



Uống Linh Tủy thôi sao cậu ta nói giống như đang uống sữa vậy?



Anh đứng trong văn phòng thật lâu, tạo kết giới lên cánh cửa, sau khi xác nhận người bên ngoài không thể xông vào, ngón tay mới chầm chậm đưa về phía trước, sau đó từ từ nắm lấy bình ngọc hồ lô kia.



Sau đó dùng tốc độ nhanh như sét đánh bỏ bình ngọc kia vào trong túi Càn Khôn của mình.



Anh hít hít mũi, dường như trong không khí vẫn còn tràn ngập mùi hương của Linh Tủy.



Tác giả có lời muốn nói:



Phù Lão Ly: Trẻ con phải ngoan ngoan uống sữa mới có thể cao cao.



Trang Tiểu Khanh: Cút (ノ"Д)ノ