Đừng Kỳ Thị Giống Loài
Chương 5 :
Ngày đăng: 11:12 18/04/20
Internet náo nhiệt, không so được với nhóm thầu tranh việc trên công trường. Rất nhiều người làm thầu dưới trướng còn mang theo vài người anh em, ở bên xây dựng cũng cần phải có chút quan hệ, có đôi khi để nhận được công trình mới, đi ăn cơm uống rượu là điều không thể thiếu.
Triệu Tam Tường là người biết cách cư xử, làm xong việc ở công trường này không lâu đã lấy được tiền công, quay đầu đã nhận được công trình mới, những anh em đi theo hắn làm việc đều can tâm tình nguyện gọi hắn một câu anh Triệu.
Từ khi sau việc Phù Ly cứu con trai chú Trương lan truyền khắp công trường, Phù Ly dần thân thiết với những người công nhân nơi đây. Cậu không biết là do nghe nhầm hay là do nhưng người ở đây cùng chú Trương khẩu âm có vấn đề, hiện tại cả công trường đều gọi cậu là Tiểu Hồ. Cũng may Phù Ly không quan tâm vấn đề này, Tiểu Phù, Tiểu Hồ hay Tiểu Hoa cũng vậy, không có gì khác biệt.
Trưa ngày hôm nay, Phù Ly đang uống canh móng giò mà Trương Bằng mang đến, nghe đến tiếng còi cảnh sát bên ngoài, cậu vô cùng tò mò vén tấm rèm bên cạnh, nhìn thấy mọi người đều chạy ra bên ngoài, mở miệng hỏi một câu:"Mọi người chạy đi đâu vậy?"
"Phía trước công trường có người muốn tự sát, cậu có muốn đi xem hay không?" Trả lời Phù Ly là một người đàn ông họ Trần, đã gần bốn mươi tuổi rồi mà còn chưa lấy vợ, bị mọi người gọi là Trần mắt mờ, ông ta cũng không quan tâm, người khác gọi như vậy ông ta chỉ cười ha hả, trên công trường là một người rất tốt.
Phù Ly đang lúc buồn chán, mọi người đều chạy đi xem náo nhiệt, liền cảm thấy bản thân nên hòa đồng một chút.
Trên tòa nhà cũ kĩ, một người phụ nữ mặc áo sơ mi hoa cùng với một cái quần vải đen rộng thùng thình đang ngồi ở cạnh lan can tầng cao nhất, trên mặt đất mọc đầy cỏ dại đứng chật ních người.
Bành Hàng kéo kéo cảnh phục ướt đẫm trên người, xoay người dặn dò những người khác chuẩn bị đệm hơi. Công trường bỏ hoang này mặt đất không bằng phẳng, có nơi cỏ dại mọc quá đầu người, xe cứu trợ không đi vào được, thiết bị cứu trợ chỉ có thể dùng sức người mang vào.
"Chị gái này, chị nhìn xem trời nóng thế này, có gì muốn nói thì xuống đây từ từ nói chuyện. Tục ngữ có câu gặp khó khăn thì đi tìm cảnh sát, chỉ cần chị xuống đây, chúng tôi sẽ giúp chị từ từ giải quyết." Bành Hàng dùng tay ra hiệu cho các đồng chí khác, biểu thị bọn họ lặng lẽ tiến vào tòa nhà.
Cảm xúc của người phụ nữ trung niên rất không ổn định, bà vừa khóc vừa nói xin lỗi Bành Hàng, nói rằng bà không muốn làm phiền người khác, nhưng mà thực sự không còn cách nào nữa rồi. Bời vì đang rất kích động, cơ thể bà không ngừng nghiêng về phía trước, chỉ không cẩn thận một chút thôi là có thể bị ngã từ sân thượng xuống.
Thì ra chồng người phụ nữ này hai năm trước đã chết vì bệnh rồi, đứa con nhỏ trong nhà cần đi học, bà ta không thành thạo nghề gì, chỉ có thể đến công trường làm gái, ai biết được rằng làm được nửa năm chủ thầu ôm tiền bỏ chạy rồi. Hiện tại con bà ta đang bệnh nặng, bệnh viện thúc giục bà ta nộp tiền viện phí, vay mượng khắp nơi vẫn không đủ tiền, bà ta không còn cách nào nữa, bây giờ chỉ muốn chết cho xong.
Người phụ nữ này chưa đến bốn mươi tuổi, thoạt nhìn vừa đen vừa gầy, cả người trông như cây củ cải bị héo khô, tiếng khóc vừa nghe rất thảm, khóc đến nỗi làm cho Bành Hàng cảm thấy sợ hãi. Anh lau mồ hôi trên mặt, thấp giọng mắng,"Nhà tư bản bây giờ thật đúng là không ra gì."
Mắng xong, anh quay đầu nhìn giải phân cách bên ngoài, trào phúng cười:"Trời nóng thế này vẫn còn có người đến xem náo nhiệt, bảo những người đó không được làm ồn, không may kích thích đương sự, lại xảy ra tai nạn chết người như vậy lại không hay.
Nói ra tất cả những điều mình biết, mọi người đều nhất trí tán thành việc đưa tiền thưởng cho con yêu quái nhiệt tình này, thậm chí còn mốn tặng một viên linh đan. Con yêu quái nhiệt tình này tuy không giúp được gì nhiều nhưng vẫn dám liều chết xông ra giúp đỡ, tinh thần gan dạ này rất đáng tuyên dương.
Mọi người không dám cởi bỏ roi đánh yêu trên người Chu Yếm, cuối cùng đành phải quyết định tạm thời nhốt hắn vào Tỏa Linh trận, đợi Trang lão đại trở về xử lý.
Trong tỏa linh trận, Chu Yếm trừng đôi mắt đỏ thẫm căm tức nhìn mọi người.
"Vua nhất định sẽ trở lại."
Nghe thấy tiếng lẩm bẩm mang theo giọng địa phương, Từ Viện vừa cắn hạt dưa vừa nói: "Không ngờ rằng yêu quái cũng có kẻ mắc bệnh trung nhị (2)."
Nhân vật phản diện trong phim truyền hình khi nhắc tới lão đại của mình sẽ trở về thường không sống quá ba tập.
Tác giả có lời muốn nói: Buôn lậu giả dược Phù Tiểu Ly!
Chú thích:
(1): Tam Thanh lão tổ gồm:
Ngọc Thanh: Nguyên Thủy Thiên Tôn
Thượng Thanh: Linh Bảo Thiên Tôn
Thái Thanh: Đạo Đức Thiên Tôn – Thái Thượng Lão Quân.
(2): Bệnh trung nhị: Hội chứng Chūniby còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi đậy thì".