Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 53 :

Ngày đăng: 11:12 18/04/20


Sương mù tràn ngập núi Vụ Ảnh, giống như tiên sơn ngăn cách với thế gian, đẹp tới nỗi làm cho người ta quên hết tất cả những phiền não. Ở trong núi có thần lộc bảy mau đang chạy, có chim trĩ sặc sỡ đang múa cánh, có chim sẻ đang vui vẻ ca hát trên ngọn cây, có vượn trắng đang hái hoa quả, dưới cây ăn quả còn có một con heo rừng đốt lửa nướng cá, đầu bên kia triền núi, dê trắng lười biếng nằm đó, cách đó không xa tầm năm bước chân có một con hổ trắng vô cùng lớn, trên đầu của hổ trắng có một con rùa đang bò, con rùa nửa ngày trời mới giơ được một cái chân ra nhưng lại nhanh chóng thụt về.



Những động vận này đáng lẽ ra phải tương sinh tương khắc với nhau, nhưng khi ở cùng một chỗ lại đặc biệt hài hòa, giống như bồng lai tiên cảnh, giết chóc sinh tử sẽ không xuất hiện trên người bọn họ.



Thậm chí Trang Khanh còn có thể nhìn thấy, nơi mà thần lộc bảy màu chạy qua, trăm hoa đua nở, có động vật nhỏ chui từ trong bùn ra, lấy hoa nhỏ giấu vào trong động. Núi Vụ Ảnh trong truyền thuyết thì ra có dáng vẻ như thế này, anh cuối cùng cũng hiểu được, tại sao Phù Ly lại được nuôi thành tính cách thiện lương, khờ dại.



"Cương Liệp đại vương....." Phù Ly kinh ngạc nhìn thấy nơi này đột nhiên xuất hiện núi non, cậu đi về phía trước mấy bước. Trang Khanh tỉnh táo lại, vươn tay kéo lấy Phù Ly, thuận tiện nhốt Thận yêu muốn chạy trốn vào trong kết giới.



Trong núi rừng đột nhiên xuất hiện một người đàn ông mặc cẩm bào, người đàn ông này thân hình cao gầy, trên tay còn bê một con thỏ trắng. Trang Khanh cảm thấy người đàn ông này rất quen mắt, nghĩ tới sáng sớm nay Phó Tư tới tìm Phù Ly, Trang Khanh đột nhiên nhớ ra người mặc cẩm bào này có vài phần tương tự như Phó Tư. Nhất là dáng vẻ khi cười lên vừa dịu dàng vừa lịch sự gần như không có gì khác biệt so với Phó Tư cả.



Thân phận của anh ở nhân gian, là ông chủ Công ty khoa học công nghệ sinh vật Trường Long, có đôi khi sẽ tham gia hoạt động từ thiện của các ban ngành liên quan, cho nên cũng đã từng gặp Phó Tư.



Trên đời này không có chiếc lá nào giống y hệt nhau, đương nhiên cũng sẽ không có con người hoàn toàn tương đồng, Phó Tư với người trong huyễn cảnh giống nhau như vậy, lẽ nào chỉ là trùng hợp.



Sau khi người đàn ông ôm thỏ trắng xuất hiện, động vật trên núi đều vây quanh, sau đó Trang Khanh nhìn thấy người đàn ông đặt con thỏ trong tay vào tay vượn trắng, nhóm động vật mang theo con thỏ tới sườn núi quây xung quanh một vòng, người đàn ông này đứng từ đằng xa nhìn lại, nụ cười trên mặt dịu dàng và bao dung nhưng trong đôi mắt lại giống như đang ẩn chứa lửa nóng.



Nhìn thấy tất cả xuất hiện trong huyễn cảnh, ánh mắt Trang Khanh rơi xuống trên người con thỏ lông trắng kia. Con thỏ lông trắng bị nhóm động vật vây xung quanh, một lát lại dùng chân trước vuốt vuốt cái tai, một lát lại gặm quả mà vượn trắng đưa cho, một lát lại nhảy lên đỉnh đầu hổ trắng, học theo dáng vẻ của hổ trắng há miệng gầm rú, nhưng trong huyễn cảnh chỉ có hình ảnh không có âm thanh, Trang Khanh không nghe được tiếng gào của thỏ trắng.



Nhưng cho dù không nghe được âm thanh, Trang Khanh vẫn có thể nhìn ra, con thỏ trắng này được một đám động vật cưng chiều. Trang Khanh thậm chí còn có thể liên tưởng tới những vị phụ huynh cưng chiều con cái ở thế giới con người, một đám người coi đứa trẻ như hoàng đế, công chúa cuối cùng cưng chiều tới mức coi trời bằng vung.



"Con heo có hai cái răng nanh dài ra chính là Cương Liệp đại vương, chuyện mà ông ấy thích làm nhất chính là mời mọi người ăn cơm, hoa nở mời ăn cơm, ngày thu hoạch mời ăn cơm, việc làm yêu thích nhất mỗi ngày chính là nhìn chằm chằm tôi ăn các loại đồ ăn, Bạch Viên trưởng lão lắm lời nhất, chị chim trĩ tính tình kém nhất, chim sẻ dù làm thế nào cũng không thể biến thành hình, Bạch Dương trưởng lão không có việc gì thì lại ngủ, Bạch Hổ trưởng lão uy phong nhất, có lần có yêu tu khác tới giành núi bị ông đánh chạy mất, còn có thần lộc bảy màu......." Phù Ly nói với Trang Khanh về những yêu quái trên núi, những cỏ cây hoa lá, những ngày tháng được nhóm động vật này cưng chiều, giống như có thể xuyên tới những ngày tháng của hai nghìn năm trước, gặp lại những yêu tu này.



"Vậy người đó thì sao?" Trang Khanh đợi Phù Ly giới thiệu xong về những yêu tu trên núi, chỉ chỉ người vẫn ở tại chỗ không hề nhúc nhích, "Anh ta cũng là yêu tu trong núi sao?"



Phù Ly lắc đầu: "Anh ta là thú cưng mà tôi nuôi, thì ra..........anh ta trông như thế này."



Mày kiếm mắt sáng, cử chỉ tao nhã, là một con người rất xuất chúng. Chẳng qua thời gian đã quá dài, cậu đã quên mất dáng vẻ người này.



Chẳng qua.........



Phù Ly đột nhiên đạp mạnh lên đầu Thận yêu, Thận yêu bị nước chảy vào trong, liên tục phun ra vài bọt khí mới bị Phù Ly túm sừng lôi ra từ trong nước.



"Ảo cảnh mà mày tạo ra rất đẹp, cũng rất chân thực, nhưng tao chưa từng trèo lên đầu Bạch Hổ trưởng lão trước mặt những người khác. Bạch Hổ và Bạch Viên trưởng lão là ấn sư của tao, bốn chữ tôn sư trọng đạo tao là người hiểu rõ hơn ai hết! Cho nên dùng cái loại huyễn cảnh không ăn khớp này muốn làm tao rơi vào bẫy rập. Mày tưởng rằng tao là những con chim hải âu chờ rơi vào miệng mày chắc?" Phù Ly lại đạp một cái làm cho Thận Yêu rơi vào trong biển, lăn qua lăn lại vài lần, Thận yêu bị dằn vặt không thể nói lên lời.



"Long, Long Quân, cứu......."



Phù Ly tát một cái vào mặt Thận yêu, Thận yêu lăn vài vòng trên mặt nước, hắn còn chưa kịp chạy trốn, lại bị Phù Ly túm lấy đuôi kéo về. Thận yêu mở miệng, mấy cái răng từ trong miệng rơi ra.



"Hôm nay mày có gọi ai cũng chẳng có tác dụng gì đâu." Phù Ly mặt lạnh lùng khống chế mệnh huyệt của Thận yêu, trên mặt tràn đầy sát khí, "Tao không cần biết ai bảo mày dùng chuyện cũ từ hai nghìn năm trước để tính kế tao, nhưng núi Vụ Ảnh là giới hạn làm yêu của tao!"



Cậu xòe năm ngón tay ra, ngón tay mọc ra vuốt sắc nhọn, sát ý càng ngày càng nồng, có vẻ như rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa.



Mây đen trên không trung cuồn cuộn, vang lên mấy tiếng sấm.



"Phù Ly." Trang Khanh ngẩng đầu lên nhìn trời, túm lấy cánh tay của Phù Ly.



Thận yêu cứ nghĩ rằng mình đã chết tới nơi rồi trong lòng cảm thấy vui vẻ, cho dù là con rồng ăn cây táo rào cây sung nhưng vẫn là yêu tu thủy tộc, dựa vào cùng là thủy tộc thế nào cũng sẽ bảo vệ cho hắn một mạng.



"Nếu như cậu giết chết hắn ta rồi, sao có thể tra rõ được người đứng đằng sau sai khiến là ai?"



Thận: Con rồng này chính là sự sỉ nhục của thủy tộc!



Trang Khanh cầm lấy cổ tay Phù Ly, nhìn Thận đang bị cậu bóp chặt trong tay, "Cứ giữ lại mạng cho cậu ta trước đã?"
Từ nhỏ.........ăn rồng?



"Cương Liệp đại vương, thịt rồng có thể ăn sao?"



"Rồng giống như Phì Di dọa con sợ, đều là sinh vật trơn nhẵn không lông, khẳng định không ngon. Mỗi ngày bọn họ đều ngâm mình trong nước, nói không chừng là rất tanh."



Cương Liệp đại vương lừa cậu, rõ ràng là thịt rồng rất ngon, thơm mềm vừa miệng, còn tràn ngập linh khí.



"Chúng ta cho dù làm yêu, cũng không thể tùy tiện làm tổn thương đến sinh linh khác, càng không thể ăn những yêu quái đã có linh trí, chỉ cần có bắt đầu thì vĩnh viễn không có kết thúc."



"Vậy lỡ như không cẩn thận ăn phải thì làm sao?"



Phù Ly dừng lại việc vùi đầu cắn xé rồng, hai mắt như đỏ như vàng, móng vuốt đang túm lấy thân rồng không ngừng phát run.



"Tiểu Phù Ly, tất cả những yêu tu trên núi Vụ Ảnh chúng ta đều không ăn linh tinh."



"Vậy nếu như ăn rồi thì sao?"



"Ăn rồi.............."



"Ăn rồi.............thì tránh xa ta một chút, sau này cũng đừng về núi Vụ Ảnh nữa, đừng để cho chúng ta biết."



Núi Vụ Ảnh, đã sớm không về được nữa rồi.



Ánh vàng trong mắt Phù Ly dần dần nhạt đi, màu đỏ nhuộm đôi mắt cậu.



Long tộc làm ác như thế, tại sao còn phải giữ bọn họ lại, ăn bọn họ, ăn bọn họ!



Thanh Diễn đau đớn gào thét nhưng không có long tộc nào có thể tới gần Phù Ly, bởi vì cả người Phù Ly tản ra ảnh sáng đỏ, bất cứ con rồng nào tới gần cậu đều giống như bị lửa nóng thiêu đốt, xé rách linh hồn.



Ầm ầm ầm!



Trên trời vang lên chín tiếng sét, ánh sét truyền tới Long Cung.



"Phù Ly." Trang Khanh hóa thành hình người, từng chút từng chút tới gần ánh sáng đỏ, toàn thân anh bị ánh sáng chiếu đỏ bừng, cả người bị thiêu đốt giống như người lửa.



Ầm!



Một tia sét màu tím xuyên phá tầng mây, xuyên qua biển lớn, đánh thẳng về phía Long Cung. Cả biển đều bị ánh sét này chiếu rọi, sáng như ban ngày.



Trang Khanh vươn tay, cuối cùng xách được tai con thỏ.



"Cậu có còn muốn thi công chức không?"



Trang Khanh gõ vào đầu con thỏ, con thỏ bị anh gõ duỗi thẳng chân ra.



Sấm chớp lóe lên, sét đánh xuống, chiếu sáng hai mắt con thỏ.



Tác giả có lời muốn nói:



Phù Ly: Tôi, tôi còn có thể cứu vớt, tôi muốn thi công chức!