Đừng Kỳ Thị Giống Loài
Chương 67 :
Ngày đăng: 11:12 18/04/20
"Mọi người có cảm thấy hình như hôm nay tâm tình của lão đại vô cùng tốt hay không?"
Triều Vân cắn một miếng quả Châu Ngọc: "Tôi nghe nói tôi hôm qua lão đại và long tộc náo loạn có chút không vui, rất nhiều người đều nhìn thấy?"
Tất cả mọi người đều tò mò nhìn về phía Trương Kha, là người nhà chủ nhân tiệc mừng thọ đêm qua, theo lý thì Trương Kha nên là người rõ ràng nhất.
Trong lòng Trương Kha âm thầm kêu khổ, thấy tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm mình, chỉ đành nói: "Trưởng lão của phái chúng tôi không biết quan hệ giữa lão đại và long tộc không tốt, xuất phát từ ý tốt mới sắp xép bọn họ ngồi cùng nhau.
"A."
Mọi người không nhịn được hít sâu một hơi, e rằng nể mặt Triệu chưởng môn nên họ mới không đánh nhau ngay tại chỗ.
"Khi đó tôi đang giúp đón tiếp khách, không rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng nửa đêm hôm qua nghe những vị khách khác truyền tin tức tới, lão đại với Bạch Long Quân đang đánh nhau ở trên trời." Trương Kha bổ sung thêm một câu, "Bạch Long Quân bị đánh cho tơi bời, còn không có sức đánh trả."
Chút bản lĩnh cỏn con ấy, đánh cũng không đánh lại, mắng cũng không mắng lại, còn cố ý khiêu khích, không phải là tự kiếm chuyện hay sao?
"Đánh nhau với người ta tâm tình còn rất tốt?" Triều Vân kinh ngạc quên cả ăn quả Châu Ngọc, "Không khoa học chút nào."
"Ở chỗ của chúng ta còn nói khoa học cái gì." Sở Dư chỉ vào giao diện máy tính làm việc, "Hôm qua lão đại còn tự mình viết hai phiếu phạt, một cho mình, một cho Bạch Long Quân."
"Có lẽ........tức tới ngốc rồi?" Triều Vân sửa sang lại sườn xám trên người, xinh đẹp quyến rũ nói, "Thà rằng tự phạt mình cũng phải đánh cho Bạch Long một trận, lần này lão đại giận cũng không nhỏ."
"Không đúng, lẽ nào không phải vì việc lão đại với anh Phù mặc đồ đôi sao?" Ngụy Thương ngay thẳng đơn thuần, còn không hiểu văn hóa công sở nói, "Tình yêu làm tâm tình người ta tốt hơn, không phải là lý do này sao?"
"Tình yêu cái gì, kỳ động dục của ai tới rồi hả?" Phù Ly đi tới văn phòng của Trang Khanh một chuyến, quay lại đúng lúc nghe thấy lời của Ngụy Thương. Trong văn phòng này, vì tôn trọng riêng tư của đồng nghiệp, rất nhiều thời điểm Phù Ly không hao phí tu vi cố ý nghe những người khác nói gì, cho nên nửa câu trước Ngụy Thương nói gì, cậu không nghe rõ.
"Em nói lão đại......."
Trương Kha vươn tay kéo sư đệ của mình về, cười cười nói: "Bọn em đang nói, chủng loại hổ của Ngụy Thương sắp diệt sạch rồi, muốn tìm đối tượng phù hợp có lẽ không dễ dàng."
"Thực sự không mấy dễ dàng." Phù Ly gật đầu nói, "Đợi khi nào có thời gian rảnh rỗi mọi người vào rừng sâu tìm thử xem, biết đâu lại có người phù hợp."
"Anh Phù nói đúng, đợi khi nào có thời gian rảnh em đi tìm cùng cậu ấy." Trương Kha trịnh trọng gật đầu, "Nhất định sẽ không để cậu ấy thành người đàn ông độc thân đâu."
Ngụy Thương: "................"
Thấy Phù Ly thực sự không nghe thấy lời của Ngụy Thương, mọi người đều thở ra một hơi. Vốn là mấy câu trêu chọc chuyện riêng tư, nếu như bị đương sự nghe thấy vậy thật lúng túng.
"Anh Trương, thể diện của quý phái lớn thật, cả Khổng Du mà cũng mời được." Sở Dư dùng máy tính lên diễn đàn tu chân giới, "Người vô cùng thanh cao như Khổng Du đạo hữu mà lại đồng ý hiến nghệ cho Triệu chưởng môn, thật sự là hiếm thấy."
"Xung quanh đây mưa lớn không ngừng, có phải do ông làm không?" Trang Khanh đi tới bên cạnh Phù Ly, đối diện với người áo đen, "Ông muốn làm gì?"
"Ngươi có biết ta đã ở dưới đáy sông bao nhiêu năm không?" Người mặc áo đen trả lời một nẻo, "Một nghìn năm trăm năm, ta ngóng trông sẽ có người vớt ta lên, ngày qua ngày chờ đợi, nhưng không có ai, không có!"
Trang Khanh nhìn hắn, một lúc sau mới nói: "Ông dựa vào oán khí hóa thành hình người, làm việc lại không kiêng nể gì như thế chỉ sợ sẽ nhanh chóng biến mất trong trời đất, như vậy có đáng giá không?"
"Nếu như giống như một nghìn năm trăm năm nay, ngày ngày nằm trong bùn đất, như vậy không bằng chết vui vẻ." Người áo đen điên cuồng cười lớn, "Những nhân loại tham lam ích kỉ đó, nên nhận được báo ứng."
"Nhưng những người để ông ở đáy nước đã chết từ lâu rồi." Phù Ly hỏi, "Ông muốn tìm đời sau của bọn họ báo thù không?"
Trang Khanh nghiêng đầu nhìn Phù Ly, không biết đây là lời nói thật hay là lời nói để lừa oán khí của Công Phúc.
Người áo đen nhíu mày: "Ngươi có ý gì?"
"Xung quanh đây có rất nhiều con người vô tội, bọn họ không nợ gì ông, cho nên ông không thể hại bọn họ. Nhưng nợ người khác thì phải trả, năm đó những con người kia vì tư lợi bản thân mà làm ra chuyện này, nên trả giả đắt." Phù Ly tạm dừng một lát, "Ông có tìm được đời sau của những con người đó không?"
Người áo đen đang chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên cách đó không xa truyền tới tiếng bước chân. Phù Ly nhìn xuyên qua đám sương mù qua đó, trong cỏ lau trùng trùng, có một đứa trẻ con gian nan đi đằng trước, trước ngực sau lưng còn cả ống quần đều dính đầy bùn đất, không biết đi đường đã bị ngã bao nhiêu lần.
Trong lòng đứa trẻ ấy ôm thứ gì đó, dùng túi nilon bao thật cẩn thận, được cậu bé coi như bảo bối bảo vệ trước ngực.
Trang Khanh vươn tay làm một kết giới, giấu thân ảnh của bọn họ đằng sau kết giới.
Có một số đứa trẻ con người khi còn bé vẫn mang theo bản năng sinh vật, cho nên có thể nhìn thấy một số linh hồn hay là hiện tượng kỳ quái, nhưng năng lực này sẽ theo tuổi tác lớn dần mà dần biến mất, trở nên không khác biệt gì với những người bình thường.
Những đứa trẻ luôn tồn tại năng lực này sẽ có thể tiến vào tu chân giới, đi trên con đường tu hành.
Khi sắp tới bờ sông, đứa trẻ lại bị ngã nữa, lần này cậu bé tương đối xui xẻo, cả người lăn đi giống như quả dưa hấu, nước bùn dính đầy đầu và mặt, toàn thân trên dưới giống y hệt như người bùn.
Phù Ly quay đầu nhìn người áo đen, không ngờ rằng người áo đen lại không có phản ứng gì, tùy ý để đứa trẻ khó khăn bước từng bước tới bờ sông, ngồi xổm bên bờ sông rửa sạch mặt và tay, lộ ra đôi mắt to sáng long lanh.
Đứa trẻ này muốn dùng tay áo để lau đi bùn trên gói đồ, nhưng tay áo còn bẩn hơn cả gói đồ. Cuối cùng đứa trẻ dứt khoát cởi áo ngoài xuống, dùng sức chà xát giặt sạch áo dưới nước, vắt sạch nước trên áo rồi lau sạch bùn trên bọc túi nilon.
Sau khi lau bùn đi, đứa trẻ mở ra từng lớp, từng lớp túi bóng, lấy ra một chiếc cốc tráng men rất lớn, trên cốc in hoa văn thông Hoành Sơn, kiểu dáng vô cùng cũ kỹ.
Mở cốc tráng men ra, bên trong có một cái đùi gà, còn có hai cái bánh bao.
Tìm ba viên đá cuội, đứa trẻ trịnh trọng đặt cốc tráng men lên.