Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 70 :

Ngày đăng: 11:12 18/04/20


Thấy Toan Dữ bị dọa thế kia, Phù Ly vỗ vỗ vai hắn: "Anh cứ yên tâm, Công Phúc đại nhân là thụy thú biết nói lý lẽ, cho dù có nhìn thấy con hung thú như anh cũng sẽ không xông tới đánh đâu."



"Sẽ nói vài câu rồi mới đánh?" Vẻ mặt Toan Dữ uất ức.



"Trong đầu anh trừ bỏ bị đánh, sẽ không còn gì nữa sao?" Phù Ly không còn gì để nói.



"Còn có bị giết." Khuyết điểm lớn nhất của Toan Dữ chính là sợ, ưu điểm lớn nhất cũng là sợ, yêu tu gan nhỏ tu vi không nhất định cao, nhưng mệnh sẽ tương đối dài. Hắn sinh ra đã là hung thú có thể mang tới sự sợ hãi cho con người, chưa bao giờ chung sống tử tế với con người và những yêu tu khác, cho tới khi hắn vào trong ban quản lý, cuối cùng hắn mới cảm nhận được cái gì gọi là cuộc sống quần tụ.



"Lá gan nhỏ như vậy, anh cũng không biết xấu hổ mà ra ngoài nói mình là hung thú?" Phù Ly thở dài, "Nếu như Công Phúc đại nhân muốn xử lý anh, tôi sẽ giúp anh chặn lại, như vậy được chứ?"



"Cảm ơn lão đại!" Toan Dữ nháy mắt vui vẻ ra mặt, hắn chỉ chờ những lời này. Mối quan hệ giữa Phù Ly và Công Phúc đại nhân khẳng định rất tốt, nếu không Công Phúc cũng sẽ không nói với bên ngoài hắn là anh họ của Phù Ly. Tên ở nhân giới cũng lấy là Phù Không.



"Thì ra nói nhiều như vậy cũng chỉ vì một câu nói này của tôi." Phù Ly đột nhiên bừng tỉnh, ở bên cạnh những người trong ban quản lý lâu như vậy, ngay cả Toan Dữ cũng trở nên giảo hoạt.



"Lão đại, hôm nay cậu không nghỉ sao?" Toan Dữ nhìn lên tầng, "Để cho hai vị đại nhân Côn Bằng và Công Phúc ở lại trên tầng, liệu hai người bọn họ có đánh nhau không, cuối cùng còn hủy cả phòng ở đi?"



"Hiện tại hai người bọn họ không có tâm tình đánh nhau."



Đều đang vây quanh đồ ăn vặt của cậu, một đống tuổi rồi mà vẫn còn giành thức ăn với tiểu bối, thực sự chẳng ra dáng bậc trưởng bối chút nào. Công Phúc đại nhân thanh cao to lớn trong lòng Phù Ly đã hóa thành mây khói.



Khoảng cách sinh ra cái đẹp, đây chính là miêu tả đẹp nhất của Công Phúc trong lòng Phù Ly.



"Nếu như anh sợ, thì đi cùng Trương Kha tới xử lý sự kiện bút tiên ở trong trường học, đừng có cả ngày ở trong ban quản lý, đâu phải anh ở cữ khi sinh con đâu." Phù Ly sớm đã phát hiện ra bình thường Toan Dữ toàn ở trong ban quản lý, nếu như không có chuyện gì lớn sẽ tuyệt đối không ra khỏi cửa, dựa vàophát livestream ăn đồ ăn trên mạng để kiếm chút tiền.



"Những vụ án nhỏ vậy cũng không cần tới tôi, tôi đi làm gì." Toan Dữ lắc đầu, "Không đi thì hơn."



Phù Ly nhìn chằm chằm hắn mấy giây, Toan Dữ vươn tay vò vạt áo, ánh mắt hoảng hốt trốn tránh.



"Kỳ thực anh không cần quan tâm sẽ mang tới ác mộng hay sợ hãi cho con người, sau khi anh gia nhập ban quản lý, đã mang tới sợ hãi cho ai chưa?"


Nhưng lão đại cũng không thích uống cà phê mà?



Từ Viện vừa định mở miệng nói, Triều Vân đã kéo cô, cô vội vàng nuốt lời muốn nói xuống.



Đời Phù Ly bưng cốc cà phê đi rồi, Triều Vân mới nhỏ giọng nói: "Tình hữu nghị giữa đàn ông với nhau có đôi khi tràn ngập mê hoặc."



"Hữu nghị?" Từ Viện vô cùng hoài nghi với cách nói này.



"Nếu không thì cô cho rằng là gì?" Triều Vân liếc Từ Viện một cái, có lẽ cô cũng không dám nói ra điều khác.



"Đương nhiên là quan hệ hữu nghị thuần khiết nhất vĩ đại nhất trên thế giới rồi." Từ Viện quả thực không dám nói.



Cà phê mà Phù Ly pha, Trang Khanh chỉ nhấp nhấp môi rồi để qua một bên, ngược lại gặm quả Châu Ngọc sạch sẽ. Phù Ly trơ mắt nhìn anh gặm sạch sẽ xong đồ ăn mới nhớ ra ban nãy cậu chỉ chú ý tới pha cà phê, quên mất chưa rửa quả Châu Ngọc.



Quả Châu Ngọc đã vào trong bụng hết rồi, cậu..........không nói thì hơn.



"Cậu chuẩn bị ngồi ở trong văn phòng tôi cả buổi chiều đấy hả? Trang Khanh lau sạch tay, thấy Phù Ly lười biếng ở văn phòng không đi, "Không ra ngoài chơi với Côn Bằng sao?"



Kỳ nghỉ trước đây, có lần nào Phù Ly không mang Côn Bằng ra ngoài ăn ăn uống uống đâu? Từ cái lần mà phú nhị đại tên Chu Xướng kia cho cậu mấy trăm vạn tiền cảm ơn, tần suất Phù Ly ra ngoài ăn cơm cao hơn, cộng thêm có Côn Bằng tham ăn làm bạn, Trang Khanh thật sự lo lắng chẳng bao lâu Phù Ly sẽ phá sản, trở nên nghèo đói.



"Hai người Côn Bằng và Công Phúc đang cãi nhau." Phù Ly nằm trên sô pha, lại thở dài, "Những yêu tu có tuổi cãi nhau chẳng nói lí lẽ chút nào, còn cướp hạt dưa của tôi."



"Hai người họ bắt nạt cậu?" Trang Khanh nhíu mày.



Hai con yêu quái già này, ăn của Phù Ly uống của Phù Ly mà còn dám bắt nạt cậu, có biết xấu hổ hay không?!



Tác giả có lời muốn nói:



Trang Khanh: Xắn tay áo!