Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 74 :

Ngày đăng: 11:13 18/04/20


Nhà ăn số 2, Đại học Kinh Đô, hai ngày gần đây xuất hiện một con chó anh hùng. Hai ngày trước có hai nữ sinh bị người xấu theo đuôi, khi hắn hành hung nữ sinh, một con chó cỏ đột nhiên xuất hiện, nhào vào kẻ xấu kia, làm cho hai nữ sinh không bị bất kỳ tổn thương nào.



Sau chuyện này, chú chó cỏ kia thành chó nổi tiếng trên diễn đàn trường Đại học Kinh Đô, không chỉ có trường học đồng ý cho nó một căn nhà nhỏ để làm ổ, ngay cả học sinh trong trường đều mang theo đồ ăn ngon tới thăm nó.



Một trong hai nữ sinh được cứu tên là Vương Di, bởi vì khi còn nhỏ từng bị chó cắn cho nên vô cùng sợ chó. Nhưng nghĩ tới chú chó cỏ dũng cảm đối đầu kẻ lưu manh, trong lòng cô vừa cảm kích vừa sợ hãi, cho nên sau khi cố ý lên mạng mua đồ ăn cao cấp cho chó chuyển phát nhanh hai giờ trong thành phố xong, cô đặt xa xa bên ngoài ổ chó, nhưng không dám lại gần.



Con chó nhìn vô cùng thật thà này, dường như cũng nhìn thấy cô rất sợ hãi, vẫy đuôi ngậm lấy gói thức ăn tha về ổ nhưng không hề lại gần cô. Cứ như thế kiên trì hai ba ngày sau, Vương Di tựa như đã quen rồi, mỗi lần đi ngang qua nhà ăn đều mang thức ăn cho chó, mà con chó kia vẫn luôn dùng ánh mắt hiền hậu nhìn cô, khuôn mặt lông cụt lủn thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.



Buổi tối mang thức ăn tới cho chó, Vương Di đứng ở bên ngoài phòng, không lập tức bỏ đi, đứng ở bên cạnh chờ con chó ăn xong mới hỏi: "Mày có tên không?"



Cái tai chó cỏ rung lên, phe phẩy cái đuôi nghiêng đầu nhìn Vương Di, nhìn trông rất ngốc nghếch.



Bị dáng vẻ đáng yêu của nó chọc cười, Vương Di cẩn thận tiến lại gần một bước nhỏ: "Tao có thể vuốt đầu mày không?" Cô cảm thấy bản thân mình có chút buồn cười, tự nhiên lại đi nói chuyện với một con chó, nhưng mà cô thực sự quá sợ, chỉ nói ra những lời vô nghĩa mới có thể giảm bớt sự sợ hãi trong lòng.



Bàn tay hướng về phía đầu con chó cỏ kia từng chút, từng chút một, còn cách khoảng mười cm nữa, ngón tay Vương Di run rẩy, không dám tiếp tục đưa về trước.



Con chó cỏ vốn còn đang nằm trong ổ đột nhiên nhổm người dậy, đưa đầu vào trong lòng bàn tay Vương Di. Vương Di bị dọa lui về phía sau một chút.



"Gâu?" Con chó cỏ khó hiểu nghiêng đầu nhìn cô, dường như đang hỏi, tại sao lại không vuốt ve?



Vương Di cười ra tiếng, đặt tay lên đỉnh đầu con chó cỏ. Lông mềm mại, ấm áp, sờ lên rất thoải mái, trong giây phút này, sự sợ hãi trong lòng cô với động vật trở nên rất nhỏ.



"Cảm ơn mày." Vương Di ngồi xổm xuống, nhìn thẳng con chó cỏ, "Không có mày tao đã gặp nguy hiểm rồi."



Con chó cỏ nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt đen láy vô cùng ôn hòa.



"Qua mấy ngày nữa là được nghỉ tết trung thu rồi, mày theo tao về nhà nhé." Nhà Vương Di ở thành phố này cho nên không cần lo lắng làm thế nào để mang được chó về nhà, "Bố mẹ tao đều rất thích chó, chỉ là những năm nay luôn chú ý tới cảm xúc của tao cho nên mới không nuôi. Nếu như mày tới nhà tao rồi, bọn họ nhất định sẽ rất hoan nghênh thành viên mới này."



Con chó cỏ lắc lắc đầu, dùng chân trước nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay Vương Di.
Tuy rằng kỹ thuật câu cá của Trang Khanh rất bình thường, nhưng kỹ thuật bắt cả của anh Phù Ly không thể bì nổi, một tiếng đồng hồ sau, Phù Ly xách trong tay một xô cá lớn chính tông Trường Giang và Hoàng Hà đi vào trong ngõ nhỏ chuyên bán đồ ăn, bày sạp cá lên.



Người có diện mạo đẹp, ở đâu cũng đều được hoan nghênh, bán đồ ăn cũng như vậy.



Hai nam yêu chưa từng có kinh nghiệm bán hàng, rất nhanh đã có vị khách đầu tiên tới cửa.



"Thiếu niên, tôi muốn mua con cá này về làm cá cắt khúc nấu dưa chua, cậu phải làm cho tôi sạch một chút."



Phù Ly há hốc mồm, thì ra bán cá còn phải giết cá nữa?



Cậu vuốt vuốt nước bị đuôi cá vung lên mặt, quay đầu nhìn Trang Khanh im lặng ngồi bên cạnh.



Trang Khanh cầm lấy con cá trong tay Phù Ly, soàn soạt mấy dao đã cạo sạch vảy cá, chặt đứt đầu cá, lại cắt sẵn cá thành khúc, dùng túi nilon bọc lại đưa cho bác gái mua hàng.



"Kỹ thuật thật điêu luyện, thực sự có phong thái của đầu bếp." Bác gái vừa lòng đưa tiền rồi đi.



Trang Tiểu Long kiếm thuật tốt nhất long tộc, đang lặng lẽ lau máu và vảy cá trên sống dao.



"Quản lý đô thị tới rồi!"



Boss lớn long tộc ngẩng đầu với tốc độ cực nhanh, người bán rau và người bán hàng rong xung quanh đã biến mất chẳng còn bóng dáng, chỉ còn lại anh và Phù Ly vẫn ở nguyên tại chỗ.



Tác giả có lời muốn nói:



Trang Tiểu Long: Đánh vảy cá! Cao thủ kiếm thuật của long tộc!



PS: Những ngôn luận thù ghét người giàu của chó cỏ không đại diện cho quan điểm của tác giả. Nhưng cá nhân cảm thấy, đối xử với thú cưng phải có trách nhiệm của một người chủ.