Đừng Kỳ Thị Giống Loài
Chương 8 :
Ngày đăng: 11:12 18/04/20
Làm việc ở khách sạn mấy ngày, Phù Ly chưa từng nhìn thấy tiểu bối giới tu chân đang làm ông chủ khách sạn, nhưng mà cậu thu được rất nhiều tiền boa. Khách sạn này vô cùng cao cấp, rất nhiều nhân viên phục vụ hoặc bảo vệ đều phục vụ khách hàng xách hành lý. Phù Ly sức lực lớn, giữ gìn hành lý của khách rất cẩn thận, cho nên nhận được không ít tiền boa.
Rất nhiều vị khách lúc rời đi còn đặc biệt khen ngợi Phù Ly trên phiếu đánh giá, vậy nên cậu mới đi làm nửa tháng nhưng khi họp nhân viên vẫn được giám đốc đại sảnh biểu dương khen thưởng.
Sau khi họp xong, Phù Ly loáng thoáng nghe thấy vài từ “tiểu bạch kiểm”, “phục vụ ngủ”, khi cậu quay đầu lại nhìn những người này liền không nói gì nữa. Giám đốc bộ phận bảo an đến vỗ vai cậu, cười nói “Tiểu Phù, vợ của Tiểu Hà sinh em bé, tối nay cậu thay ca cho cậu ta nhé.”
Liên quan đến việc lớn sinh sôi nảy nở của chủng tộc, Phù Ly không nghĩ ngợi gì đồng ý luôn.
Giám đốc cười càng vui vẻ, người mới vừa thật thà, lại nghe lời, người làm lãnh đạo như ông vô cùng hài lòng.
Khách sạn Duyên Nguyệt cao cấp này, mỗi ngày hai mươi tư tiếng đều có khách đến ở, khách sạn cung cấp chỗ ăn, ở, giải trí, cho nên nhân viên ở đây đi làm được phân thành ba ca, đảm bảo khách hàng lúc nào cũng có thể hưởng sự phục vụ tốt nhất.
Hoàng hôn dần xuống, sắc trời chuyển u ám, Phù Ly nhìn bầu trời, nói với cô lao công đang vội về nhà: “Thời tiết không tốt lắm, cô đừng nán lại nữa về sớm đi.”
“Ừ, được rồi.” Cô lao công lấy từ trong túi ra một hột kẹo cưới, cái này là do hôm nay có người tổ chức lễ cưới ở khách sạn, còn thừa lại vài hộp kẹo cưới khách hàng không cần liền chia cho mấy người nhân viên, “Tiểu Phù, ăn chút kẹo cưới lấy may, nhanh nhanh tìm một cô bạn gái tâm đầu ý hợp.”
“Cảm ơn.” Phù Ly không từ chối, cầm lấy hộp kẹo mừng cho vào túi. Cậu lấy chiếc ô trước tiền sảnh, đưa cho cô lao công, “Cô cầm lấy mà đi đường.”
Cô lao công không định cầm, nhưng nhìn thấy sự kiên trì của Tiểu Phù, cảm thấy bản thân không nên phụ tấm lòng tốt của người trẻ tuổi, cầm lấy chiếc ô mang theo.
Cô lao công đi đến nửa đường, thấy siêu thị gần đó có rau quả đang giảm giá, liền vào trong mua một ít. Vừa ra khỏi siêu thị, bên ngoài đột nhiên nổi gió lớn, mưa cùng với đá rơi xuống lộp độp.
Chỗ này cách nhà bà tầm một trăm mét, bà mở chiếc ô Phù Ly cho mượn, ngăn chặn trận mưa đá dọa người, chạy nhanh về hướng nhà bà.
Bà vội vã về nhà, nhưng không hề phát hiện những viên đá to khi rơi xuống chiếc ô đều biển thành nước, gió rất to, nhưng cũng không làm lật được chiếc ô nhìn qua chất lượng có vẻ không được tốt này.
Mưa càng ngày càng to, cả thành thị ngập trong trận mưa bão. Khách sạn Duyên Nguyệt địa thế tương đối cao, tạm thời nước lũ vẫn chưa thể tiến vào trong, chẳng qua bên ngoài mưa vừa to, gió lại lời, mù mịt một mảng, nhìn có chút đáng sợ.
“Gấp cũng vô dụng”, Trương Kha khuyên nhủ, “Chị Từ, đế đô là nơi giữ vận hưng thịnh của quốc gia, lại có kim long trấn giữ, con tà giao đó đáng lẽ không nên to gan ra ngoài gây họa.”
“Chị sợ hắn thảo phong thất bại, sẽ giết người có duyên cho hả giận.” Từ Viện quay đầu nhìn Trang Khanh im lặng ngồi phía sau, “Lão đại, bây giờ phải làm thế nào?”
Trang Khanh ngẩng đầu nhìn bầu trời thành Tây, nơi đó yêu khí sôi sục, mây đen cuồn cuộn, dường như sấm sét có thể đánh xuống bất cứ lúc nào. Anh lấy điện thoại ra, gọi điện cho người phụ trách quản lý an ninh thành Tây.
“Tiểu Bành.” Sở trưởng đi đến, nói với Bành Hàng vẫn đang ngồi ăn bánh bao uống sữa đậu nành nói: “Cậu lập tức mang đội viên đến mấy ngõ nhỏ này tìm kiếm, có người dân báo cáo, ở đó có tội phạm giết người thường lui tới.”
“Phạm nhân giết người?” Bành Hàng nhét nửa cái bánh bao còn lại vào miệng, sau đó dùng tay lau, “Sở trưởng, anh nói đùa em hả?”
Hiện tại người dân còn có thể nhận biết kẻ nào là tội phạm giết người bằng mắt thường sao? Quan trọng là, sở cảnh sát bọn họ gần đây không xuất hiện án giết người nào cả?
“Cậu nói nhiều như vậy làm gì, không mau đi xem xem.” Sở trưởng không thể nói nhận được điện thoại từ bên ban quản lý gọi tới, đành đổ cho người dân. Dù sao người dân cũng đông như thế, ai biết được chính xác là người nào báo cáo.
Bành Hàng cùng đồng nghiệp chạy mấy nơi, cũng không tìm thấy tên tội phạm giết người. Nửa đường gặp được một nhóm người hai nam một nữ vẻ mặt nghiêm túc đi vào một ngõ nhỏ, anh nghĩ ngợi một lúc rồi cùng đồng nghiệp đi qua đó.
Trong ngõ nhỏ, một người trẻ tuổi cầm ô đứng đó, dưới chân cậu một con rắn màu đen đang nằm, cũng không biết rằng đã chết hay chỉ bị thương, ngâm mình trong nước bất động.
Thấy bọn họ xuất hiện, người trẻ tuổi chỉ vào con rắn nói: “Ở đây có con mãng xà bị thương, có cần mang đến sở thú hay không?”
Bành Hàng chống tay vào vách tường, đây không phải là thằng nhóc dùng thuốc giả lừa người hay sao?
Tác giả có lời muốn nói: Phù Tiểu Ly: Tôi ở ven đường thấy một con rắn liền mang nó giao nộp cho chú cảnh sát.
Vềcâu chuyện giao long hóa rồng này, lúc ông nội tôi còn sống đã từng kể, lúc đó tôi còn nhỏ, nói với ông rằng nếu như Giao muốn thảo phong, thì thuận theo ý nó là được rồi. Ông nội tôi trả lời thế nào tôi đã không còn nhớ rõ nữa, nhưng đại ý là thuận theo ý nó cũng chưa chắc đã là chuyện tốt. Khi nghe câu chuyện này, tôi chưa đến mười tuổi, ký ức mơ hồ, có thể khác biệt so với câu chuyện mọi người được nghe. QAQ