Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 92 :

Ngày đăng: 11:13 18/04/20


“Trợ lý của tôi có chút ham vui, mong anh Phó thứ lỗi.” Trang hanh kéo Phù Ly ngồi xuống, thuận tiện nhìn người ngồi trong phòng, đều là nhân vật lớn, cho dù ai xảy ra vấn đề, đều sẽ tạo thành không ít người thất nghiệp.



Phó Tư cười cười, nhưng ánh sáng trong phòng không tốt lắm, nụ cười của anh không có ai thưởng thức cả.



Những người ngồi ở đây trong lòng đều rõ ràng, lần mất điện này có chút không bình thường, nhưng càng vào thời điểm thế này, thì càng phải bình tĩnh, kinh hoảng sợ hãi đều chỉ làm cho người đằng sau màn nhân cơ hội lợi dụng sơ hở. Dù sao bọn họ cũng từng lăn lộn ở thương trường, tất cả mọi người đều có ý thức tự bảo vệ mình.



Tình huống bên ngoài không rõ ràng, bốn phía còn có nhân viên bảo vệ chuyên nghiệp, bọn họ ngồi ở trong căn phòng này, tuyệt đối an toàn hơn so với việc tùy tiện chạy ra ngoài. Có mấy người thừa kế gia tộc trẻ tuổi thiếu kiên nhẫn oán giận mấy câu, nhưng những trưởng bối khác đều không hề mở miệng, cũng lặng lẽ ngồi một bên, giơ điện thoại lên nhìn hành lang tối đen bên ngoài.



“Di động………” Một phú nhị đại nhìn thông báo mình gửi tin nhắn thất bại, trong lòng có chút phát lạnh, “Hình như điện thoại không có tín hiệu.”



Trong phòng càng thêm yên tĩnh, một trưởng bối từng trải sự đời nói: “Mọi người đừng căng thẳng, cả khách sạn này có rất nhiều nhân viên bảo vệ, cửa vào cũng có người trông coi, nhanh thôi sẽ có người tới đây xử lý vấn đề.”



Ánh mắt Phù Ly đảo quanh phòng một vòng, bên trong không có sinh vật khả nghi xuất hiện, cậu đứng dậy đóng cửa thông gió lại, phát hiện bên ngoài hành lang vô cùng an tĩnh, dường như căn phòng này đã bị bỏ lại một mình. Mấy vị bảo vệ trông coi ở ngoài cửa dường như cũng cảm nhận được gì đó không đúng, liên tiếp điểu chỉnh bộ đàm, bên trong trừ tiếng dòng điện chói tai thì không còn âm thanh gì khác nữa.



Nghĩ tới trong phòng còn nhiều nhân vật lớn như vậy, nhân viên bảo vệ có chút căng thẳng, một người trong đó đang chuẩn bị đi tìm người tới giúp, mở đèn pin đặt bên hông ra mới phát hiện trên hành lang có sương mù dày đặc.



Sương mù không màu không mùi, nhưng lại xuất hiện vào thời gian, địa điểm này, hiện lên có chút đáng sợ.



Những nhân viên bảo vệ cho dù đã được huấn luyện đặc biệt, nhìn thấy một màn này cũng hoảng hốt. Bọn họ nuốt nước miếng, lui từng bước nhỏ vào trong cánh cửa.



“Các anh vào đây đi.”



Bốn người bảo vệ đồng loạt quay đầu, nhìn thấy người trẻ tuổi vừa nói, người này rất chú trọng ăn mặc, lẽ nào là con của vị đại gia nào đó?



“Bên ngoài có sương mù, các anh không vào sao?” Phù Ly đi tới cửa vươn đầu ra nhìn bên ngoài, kéo bốn người bảo vệ vào, sau đó đóng cửa phòng lại. Những người khác trong phòng nhìn động tác của Phù Ly, không nói gì, bởi vì bọn họ cũng có thể nhìn thấy sương mù dày đặc qua kính cửa sổ.



Khi có đông người, không gian bị đóng kín lại càng làm cho người ta sinh ra cảm giác an toàn.



Sương mù càng ngày càng dày đặc, dường như tất cả sương mù đều tập trung ở bên ngoài cửa sổ căn phòng này, bọn nó muốn bao căn phòng này lại, nuốt vào trong bụng. Căn phòng này lấy ánh sáng và thị giác tốt, có cửa sổ liền đất cực lớn. Nhưng phong cảnh xinh đẹp bên ngoài, toàn bộ đều biến thành sương mù, đáng sợ khác thường.



Thậm chí có hai nhân viên trẻ tuổi còn sợ tới mức ngồi ở góc tường khóc lên. Tiếng khóc của bọn họ làm không khí cả phòng càng thêm ngưng trọng, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, dường như lúc nào cũng có thể có thứ đáng sợ nào đó xuất hiện.



Cạch!



Phía cửa sổ phát ra âm thanh rất lớn, mọi người đều kinh ngạc nhảy dựng, ngay cả mấy người bình tĩnh nhất lông mi cũng đang rung lên.



Là Phù Ly kéo rèm xuống, cậu cười híp mắt nhìn mọi người: “Đêm nay sương mù hơi nhiều, bên ngoài cũng không có cảnh sắc gì đẹp cả.”



Mọi người liên tục gật đầu, giờ phút này mà kéo rèm xuống, làm cho bọn họ thêm một tầng bảo vệ tâm linh. Giống như khi buổi tối con người sợ ma, sẽ che kín chăn lại, cho dù bọn họ biết chăn không thể bảo vệ bọn họ, nhưng loại an ủi tâm linh này sẽ làm cho bọn họ càng thêm dũng cảm.




Trang Khanh đi tới trước đóng cửa sổ, hơi vung tay, sương mù dày đặc xung quanh phòng biến mất không còn chút bóng dáng. Toàn thân anh toàn thụy khí, muốn thanh trừ sương mù do oán khí tạo thành này chỉ là việc trong nháy mắt, chẳng qua thấy Phù Ly dường như có tính toán khác, cho nên mới nhịn tới hiện tại.



Bây giờ tất cả mọi người trong phòng đều bị anh định thân, anh bất đắc dĩ cười nói: “Có cần phải tẩy sạch ký ức của tên Triệu Võ này không?”



“Không phải để lại càng thú vị hay sao?” Phù Ly mở cửa phòng ra, phất tay làm cho bốn nhân viên bảo vệ khôi phục tư thế đứng ở bên ngoài cửa, làm cho tất cả những thứ trong phòng đều khôi phục trạng thái ban đầu.



Trang Khanh kéo Phù Ly ngồi xuống ghế sô pha, ho khan một tiếng.



Mọi người trong phòng “sống” lại, bọn họ quên mất sương mù ban nãy xuất hiện ngoài cửa sổ, cũng quên mất thần Dạ Du, chỉ nghĩ rằng bọn họ mới ngồi trong phòng nói chuyện mấy phút thôi.



Đường dây điện nhanh chóng khôi phục lại bình thường, lúc này mọi người mới phát hiện ra Triệu Võ ngất ở góc phòng bị rèm cửa che khuất. Ngay khi mọi người định gọi xe cứu thương cho Triệu Võ thì hắn ta tỉnh lại, hắn nhìn căn phòng đã khôi phục lại ánh sáng, hoảng hốt cảm thấy ban nãy hình như mình vừa mới nằm mơ.



“Anh Triệu, anh không sao chứ?” Nhân viên vội vàng tới đỡ người dậy.



“Triệu Võ, không ngờ rằng anh lại sợ tối.”



“Chỉ là đường dây gặp sự cố thôi, anh đừng sợ.”



Triệu Võ ngồi xuống ghế sô pha, mới phát hiện mình đã tiểu ướt quần, trí nhớ trước khi ngất đi hoàn toàn trở lại. Hắn ta đứng bật dậy từ sô pha: “Nữ quỷ trong sương mù ban nãy đâu rồi?”



Mọi người mờ mịt, sương mù gì, nữ quỷ nào?



“Anh Triệu, có phải anh nằm mơ không?” Phù Ly dùng vẻ mặt thân thiết nhìn Triệu Võ.



“Cậu, cậu!” Triệu Võ quay đầu nhìn Trang Khanh và Phù Ly, răng va vào nhau, lại ngất đi lần nữa.



Trong phòng lại trở nên ồn ào.



Chỉ có Phó Tư nghi ngờ xoa xoa huyệt thái dương, anh nhớ rõ ban nãy trợ lý Phù ngồi bên trái, tại sao lại nháy mắt ngồi sang ghế sô pha bên phải của anh rồi?



Lẽ nào ban nãy trong phòng quá tối nên anh nhớ nhầm?



Tác giả có điều muốn nói:



Trang Tiểu Long: Ngại quá, trợ lý của nhà tôi bị người lớn trong nhà chiều hư.



PS: Chuyện liên quan tới thần Dạ Du, ở mỗi thời kỳ lịch sử khác nhau lại có truyền thuyết khác nhau, trong văn tôi đã sử dụng một phần thuyết pháp trong “Hoài Nam Tử”.