Đừng Nhắc Em Nhớ Lại
Chương 13 :
Ngày đăng: 19:17 18/04/20
Tài xế thắng xe gấp, tôi ngồi ở băng ghế sau không có thắt dây an toàn, cái trán cứ thế đụng thẳng vào ghế phía trước, cũng may xe sắp ra cửa lớn nên tốc độ xe cũng không nhanh, bằng không coi như đầu rơi máu chảy. Tài xế cho xe dừng lại, bảo vệ thấy thế lập tức chạy đến định kéo người kia ra.
Tôi đương nhiên cần phải làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì thể bảo họ dừng tay tự mình xuống xe hỏi.
Nhân viên kia là một thanh niên trẻ, mới hơn hai mươi tuổi, gọi một tiếng: “Cô Trâu”, nước mắt liền rơi xuống.
Tôi nói: “Cậu đừng khóc, rốt cuộc sao lại thế này?”
Cậu ta rối loạn đem chuyện từ đầu chí cuối nói lại cho tôi nghe, nhân viên của chúng tôi từ trên xuống dưới đều phải kiểm tra sức khỏe, bên Bộ vệ sinh phòng bệnh cũng thường đến kiểm tra đột xuất giấy tờ khám sức khỏe, vốn dĩ cậu ta rất khỏe mạnh. Chỉ là năm nay có quen một cô bạn gái, cả hai quyết định thuê nhà trọ ở chung, ai biết cô gái kia có bệnh viêm gan siêu vi B nhưng vẫn giấu không cho cậu ta biết, thời gian lâu đã lây bệnh sang cho cậu ta.
Bây giờ cậu ta bị sa thải, cô gái cũng không có việc làm, hai người bọn họ bây giờ không thể sống nổi trong thành phố được nữa, cậu ta nhất thời cảm thấy nản lòng tuyệt vọng, nên mới cản đầu xe của tôi.
Tôi nghe cậu ta nói xong, cũng cảm thấy rất cảm thông, lấy 1000 đồng trong ví tiền đưa cho cậu ta, nói: “Chế độ công ty là như thế, tôi cũng không có cách nào, đây là chút lòng thành của tôi, cậu cầm đi. Cậu còn trẻ như vậy, vẫn còn cơ hội tìm được công việc khác, không nhất định phải làm việc trong ngành phục vụ đâu“.
Cậu ta không chịu nhận tiền, chỉ đau khổ cầu xin tôi, tôi nhất thời mềm lòng, cầm danh thiếp đưa cho cậu ta: “Vậy cậu đi tìm người trên danh thiếp này, bọn họ làm nghề gia công, đối với yêu cầu sức khỏe không quan trọng lắm. Cậu đến đó xin việc đi, nói là tôi bảo cậu qua“.
Danh thiếp là của một người quen, dưới tay có mở vài xưởng gia đình, bình thường cũng hay chiếu cố đến công việc làm ăn của tôi, chuyện nhỏ như vậy, tôi tự cho là đúng sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Qua vài ngày, tin tức đăng lên hàng đầu thông tin có một đôi tình nhân mở khí ga tự sát, để lại bức di thư, cả hai đã chết tại phòng cho thuê. Khoảng thời gian đó vừa vặn là thời kỳ cao trào phản đối hành động kỳ thị người nhiễm viêm gan siêu vi B, chuyện này gây ra một trận chấn động rất lớn, phóng viên nghe được tin đương sự khi còn sống từng làm việc tại Trạc Hữu Liên, theo trong di ngôn để lại nguyên nhân tự sát chủ yếu cũng do bị Trạc Hữu Liên sa thải, vì thế gọi điện thoại đến muốn phỏng vấn.
Trần Quy treo bảng chức vụ Tổng Giám Đốc lên, nhỏ nhẹ nói xin miễn mấy lần, kết quả một phóng viên điều tra kiên quyết không buông tha, mỗi ngày đều gọi điện thoại đến, không chỉ thế, còn tiến hành thu thập những tư liệu tin tức xung quanh liên quan đến Trạc Hữu Liên.
Trần Quy cảm thấy thời điểm xảy ra chuyện có chút kỳ lạ mới nói cho tôi biết, tôi vừa nghe liền cảm thấy trong việc này có chút khó hiểu, dù sao mấy năm nay đã trải qua không ít sóng gió, nên vẫn bình tĩnh nhờ các bạn bè thân thuộc giúp đỡ hỏi thăm một vòng, cuối cùng biết được người đứng sau màn thao túng mọi chuyện là Hạ Nguyên Tân.
Tôi mở cốp xe ra, một lần nữa ném cờ lê vào trong, lập tức lên xe muốn quay đầu rời đi, Trình Tử Lương lại kéo tôi ra đẩy tôi ngồi vào vị trí ghế phụ, nói với tôi: “Thất Xảo, em đừng giận, anh biết em đang có chuyện, sao không gọi điện thoại cho anh?”
Tôi vẫn lặp lại câu nói kia: “Tôi là gì của anh?”
“Bạn bè cũng không được sao?”
“Không được!” Giọng điệu càng thêm cứng rắn: “Chúng ta không phải bạn bè“.
“Vậy là kẻ thù?”
“Ai có thù oán với anh?” Tôi cười lạnh: “Anh ở trong lòng tôi, không khác gì một người xa lạ“.
“Anh với em có cừu oán“. Biểu tình Trình Tử Lương trông rất thật: “Anh thực sự hận em, nhiều năm như vậy, dù có chuyện gì, em vĩnh viễn đều không gọi điện thoại cho anh“.
“Anh hại chết mẹ tôi“. Tôi nói: “Ở trong lòng tôi, anh so với người xa lạ còn không bằng, anh muốn đi đâu thì đi, tóm lại đứng đến phiền tôi là được rồi“.
“Em đâu thể không có đạo lý như vậy được”, giọng Trình Tử Lương mềm đi một ít: “Thất Xảo, năm đó là anh nợ em, em gặp chuyện, lẽ ra anh phải giúp em, em đừng xem anh như người ngoài“.
“Tôi nào dám xem Trình tiên sinh như người ngoài“. Tôi cố ý nhấn mạnh: “Chỉ là tôi có chút việc riêng, tôi không nghĩ người ngoài nên nhúng tay vào, cũng không hy vọng tăng thêm phiền toái không cần thiết cho Trình tiên sinh“.
Giọng điệu Trình Tử Lương hết sức bình thản, ánh mắt cũng không nhìn tôi, lại nói: “Quen biết em, cả đời này xem như là phiền toái lớn nhất rồi, còn sợ phiền toái gì nữa“.