Đừng Nhắc Em Nhớ Lại
Chương 17 :
Ngày đăng: 19:18 18/04/20
A... Giang Huệ
Tôi nhúc nhích một chút, vai đau đớn, cố gắng nhịn đau xoay đầu sang bên trái, gọi tên Giang Huệ, cả người cô ấy gục trên túi khí an toàn, biểu tình rất đau đớn. Tôi hỏi cô ấy: “Sao rồi?”
“Đau quá...” Trên mặt cô ấy ẩm ướt, không biết là mưa hay nước mắt.
“Đau chỗ nào?”
“Đau quá...”
“Không biết...” Hiển nhiên Giang Huệ chưa từng gặp qua loại tình huống này, sắp khóc đến nơi: “Hình như chỗ nào cũng đau... Có phải tôi sắp chết rồi không...”
“Nói bậy!” Tôi cố gắng cởi dây đai an toàn ra, cánh cửa bên gian điều khiển của xe bị biến dạng, tôi làm thế nào cũng không đẩy ra được, cuối cùng đành bỏ cuộc, tôi cúi người xuống cởi dây an toàn cho Giang Huệ: “Mau xuống xe đi, lỡ có xe nào ở phía sau chạy tới đụng vào thì chúng ta xong đời“.
Trong mắt Giang Huệ lóe lên vẻ sợ hãi, mu bàn tay cô ấy có vết máu, cũng không biết là bị thương ở chỗ nào, ngón tay tôi run run, bất quá cuối cùng tôi cũng mở được dây an toàn của cô ấy, tôi hỏi: “Cô mở cửa ra được không?”
Cố ấy dùng sức đẩy cửa, dường như đã thực sự bị dọa đến sợ hãi, tôi vừa cúi người xuống vừa cùng cô ấy cố gắng đẩy, cửa xe bên ghế phụ rốt cuộc mở ra được, mưa lả tả dội thẳng vào, bất chợt có ánh sáng trắng lóe lên từ phía sau, thế nhưng xem vẻ như chiếc xe đó đang chạy đến đây rất nhanh, tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng lốp xe chạy bắn tung nước mưa trên đường.
Giang Huệ còn chưa phát hiện, trong chớp mắt ý nghĩ chợt lóe, tôi theo bản năng dùng sức đẩy cô ấy ra khỏi xe. Trong mơ hồ tôi nghe thấy tiếng Giang Huệ kêu một tiếng, chiếc xe kia rốt cuộc phát hiện tình hình phía trước có chuyện khác thường, tiếng phanh xe gần như vang lên cùng lúc với tiếng va chạm, tôi bị đụng mạnh thêm lần nữa, lần này không có dây an toàn cùng túi khí bảo vệ, cả người tôi đều bị đẩy lên đụng bể kính thủy tinh chắn gió bay ra ngoài.
Tôi xem mẹ cao hứng thật đến hỏng luôn rồi, tự chuốc rượu chính mình đến say mèm không còn biết gì, một người bạn của bà lái xe đưa chúng tôi về nhà, mẹ tôi vẫn còn ngồi ở phía sau ca hát, vừa hát vừa cười ngây ngô, tôi cảm thấy mất mặt, chỉ có thể không ngừng ngăn cản bà.
Về đến nhà, tôi mất thật lớn sức lực mới dàn xếp ổn mọi thứ cho bà, bà nằm trên giường còn cười: “Con gái à, mẹ nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có ngày này...”
Tôi cũng cho rằng thi lên đại học rồi, cả thế giời sẽ không giống như trước. Kết quả giờ mới phát hiện, quả thật cả thế giới hoàn toàn không giống, khi đó cứ nghĩ cả thế giới sẽ trở nên tốt đẹp hơn, nhưng đâu ngờ, cả thế giới sẽ trở nên tối tăm.
Thế giới không có Trần Minh Lệ, tôi thực cô độc, trước khi vào trường đại học, tôi chạy đến nghĩa trang thắp cho Trần Minh Lệ nén hương. Cô ấy mới đi được ngắn ngủi một tháng thôi, ngoại trừ người nhà cô ấy, tất cả mọi người đều bình thường giống như không có chuyện gì xảy ra. Tôi yên lặng hồi tưởng, cho dù tương lai mình có nhiều bạn tốt hơn nữa, nhất định cũng sẽ không quên cô ấy.
Trên đường từ nghĩa trang về nhà tôi nhận được điện thoại của Trình Tử Tuệ, vì thi đậu vào đại học chuyên nên mẹ đổi cho tôi chiếc di động mới, tôi còn chưa rành cách dùng nữa. Giọng Trình Tử Tuệ cực kỳ khách sáo hỏi tôi: “Cô Trâu phải không?”
Tôi chưa từng được ai gọi là cô Trâu cả, mọi người luôn luôn gọi tôi là bạn học Trâu thôi.
Tôi hỏi: “Xin hỏi chị là ai?”
“Tôi là chị của Tử Lương“.
Tôi suy nghĩ một lúc vẫn không nghĩ ra Tử Lương là ai, mãi đến hơn mười giây sau mới bừng tỉnh nhận ra, Trình sư huynh là Trình Tử Lương. Tôi nói đàng hoàng: “Chào chị Trình“.