Đừng Nhắc Em Nhớ Lại
Chương 19 :
Ngày đăng: 19:18 18/04/20
Trong trí nhớ của tôi có một đoạn trống, tựa như đĩa nhạc nhảy chậm, hoặc là phần cứng bị hỏng hóc đâu đó, vì vậy không cách nào đọc được dữ liệu, vết tích quá khứ trở nên tối tăm, có rất nhiều việc chỉ hiện lên một cách mơ hồ, vụn vặt, ngắt quãng.
Tỷ như tôi và Trình Tử Lương rốt cuộc bắt đầu quen nhau như thế nào, tôi cũng không nhớ rõ. Chỉ nhớ tất cả mọi người đều phản đối mối quan hệ của chúng tôi, mẹ tôi cảm thấy tôi còn quá nhỏ, mà Trình Tử Tuệ thì cực lực phản đối.
Cũng có lúc tôi và Trình Tử Lương cãi nhau, những khi đó tôi sẽ một mình một người chạy đến bãi cỏ ven sông vẽ cây vẽ cỏ. Tôi học vẽ đã nhiều năm rồi, lúc ấy mẹ tôi làm việc ở tiệm thẩm mỹ kiếm được nhiều tiền nên cho tôi đi học khiêu vũ, đàn dương cần, đàn violon...vv... Phàm là những môn nào bọn trẻ trong giới thượng lưu của thành thị thường học, bà đều giống như nổi điên kéo tôi đi học.
Tôi học rất nhiều thứ loạn thất bát tao, nhưng cuối cùng kiên trì nhất chỉ có hội họa. Tôi thích vẽ, thích thật lòng, nhưng mẹ tôi không cho tôi học mỹ thuật tạo hình chuyên nghiệp. Bà nói: “Ra trường chỉ có thể làm cô giáo, hoặc là giáo viên trợ giảng, không có tiền đồ“.
Tôi không thích mẹ suy nghĩ mọi chuyện như đầu cơ kiếm lời, không có chuyện gì lại chạy đi học mỹ thuật tạo hình chuyên nghiệp. Tôi chỉ thích vẽ mà thôi.
Tôi ngồi bên bờ sông, nhìn vầng thái dương dần dần hạ xuống, ánh nắng chiều tỏa ra ánh sáng chói mắt đẹp cực kỳ, tôi pha màu thật lâu, nâng bút lên vẽ một đường, lúc tôi vẽ tranh trong đầu hoàn toàn không suy nghĩ gì cả, chỉ chuyên tâm vẽ, điều này khiến tôi cảm thấy rất sung sướng thoải mái. Thế gian còn chuyện gì tốt hơn như vậy, có thể làm việc mình muốn làm.
Từng tốp năm tốp ba người đi qua, có người dừng lại nhìn tôi vẽ, có người đến gần muốn bắt chuyện, tôi đều hờ hững cho qua, chỉ lầm lũi vẽ tranh của mình, đợi đến khi mặt trời lặn xuống hẳn, không nhìn thấy được gì nữa. Tôi vừa ngẩng đầu lên, mới phát hiện ở chỗ đình nghỉ chân phía xa xa có một chiếc xe quen thuộc đang đậu.
Khi đó tôi tuổi trẻ khí thịnh không sợ trời không sợ đất, lập tức đi tới phía trước, vừa đi tới nhìn cũng không thèm nhìn anh ta, chỉ nói: “Anh còn tìm em làm gì?”
Anh ta liếc mắt nhìn tôi một cái, đưa tay giúp tôi ôm giá vẽ, tôi hoàn toàn không để ý đến anh ta, tức giận bỏ đi, anh ta nói: “Chúng ta đừng cãi nhau vì chuyện của chị nữa, chị ấy là bệnh nhân mà“.
Tôi vô cùng vô cùng buồn bực, kéo giá vẽ vác lên lưng, dọc theo đường đê mà đi, anh ta lẳng lặng đi theo phía sau, tôi đi bộ mệt muốn chết, thấy anh ta lại bỏ xe đi bộ theo tôi, càng tức giận hơn.
May mắn bên bờ sông có một nhà hàng, trước đây Trình Tử Lương từng đưa tôi đến đây. Tôi thuận thế quẹo vào, nhân viên trong nhà hàng rất nhiệt tình: “Xin chào, xin hỏi cô có đặt chỗ trước chưa?”
Tôi không ngờ là phải đặt bàn trước mới được, sợ run một chút định quay đầu đi, bỗng nghe tiếng người nói: “Cô ấy đi với tôi“.
Tôi vừa quay đầu lại, đó là người tôi đã từng cứu hôm nào.
Lần trước sau khi đi nhờ xe xong, chúng tôi cũng không gặp lại nhau. Nhưng tôi vẫn nhớ rõ anh ta, bởi vì người như anh ta khiến người ta rất khó quên. Tôi đang định nói với anh ta, bỗng nhiên anh ta nghiêng đầu nhìn thấy Trình Tử Lương.
Trình Tử Lương cũng đến gần, rất kỳ lạ dường như đang gọi tên anh ta: “Tô Duyệt Sinh“.
Trong lúc đang do dự, giọng Tô Duyệt Sinh trong điện thoại cười nhẹ: “Thế nào, không dám tới hả?”
Dám! Có gì mà không dám! Tôi bị khích tướng, quyết liều một phen, cả gan đem hoàng đế kéo xuống ngựa, không phải là Night Club thôi sao, không lẽ Tô Duyệt Sinh dám ăn tôi?
Tôi xách túi đi thẳng tới Night Club Kim Cương, cửa lớn nơi này đặc biệt khí thế, hai bên cửa đứng một loạt gái đẹp, tôi còn chưa xông vào được đã bị mấy người đón khách rất tế nhị ngăn cản, sau khi hỏi rõ là tôi đến tìm Tô Duyệt Sinh, gương mặt cô gái kia liền cười đến càng đẹp mắt: “Tô tiên sinh ở trên lầu khu ghế lô, để tôi đưa cô đi“.
Trên hành lang Night Club Kim Cương đều là gương thủy tinh, trên đó còn đính vô số những viên kim cương to bằng thủy tinh, vừa đi vào bốn phương tám hướng đều là người với người, quả thực đủ choáng váng dọa người. Nếu không phải có người dẫn đường, tôi thậm chí đi hướng nào cũng không biết.
Cô ta cười khanh khách dẫn theo tôi quẹo trái rẽ phải, đi được một lúc lâu, cuối cùng đến một cánh cửa lớn khí phách đẩy ra hai bên, tiếng nhạc cùng với mùi nước hoa gần như đập thẳng vào mặt, tôi lấy lại bình tĩnh, lúc này mới nhìn thấy khu ghế lô to lớn, bên trong có không ít người. Có người đang hát, có người đang chơi bài, còn có người uống rượu. Nhiều người lắm, tôi tìm khắp mà không thấy Tô Duyệt Sinh đâu, cuối cùng vẫn là Tô Duyệt Sinh nhìn thấy tôi trước, cho người dẫn tôi qua.
Tôi đi đến trước mặt anh ta mới thấy cả người anh ta đang ngồi gọn trên chiếc sofa nhung to lớn, chân dài gác trên bàn trà, dáng vẻ xem chừng đang rất thích thú.
Tiếng nhạc quá ầm ỹ, tôi cao giọng nói: “Tô tiên sinh, tôi có chuyện muốn nói với anh“. Tô Duyệt Sinh phất phất tay, cũng không biết là ai vỗ tay, mọi người gần như buông bỏ câu chuyện ngay lập tức, nối đuôi nhau rời đi, toàn bộ khu ghế lô thoáng chốc chỉ còn lại hai người, ngay cả tiếng nhạc cũng tắt, một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng.
Tôi lấy lại bình tĩnh, đơn giản tường thuật lại mọi chuyện, Tô Duyệt Sinh ngược lại không cho ý kiến gì, anh ta hỏi tôi: “Tại sao tôi phải giúp cô?”
“Không phải anh rất ghét Trình Tử Tuệ sao?”
“Dù vậy cũng phải có lý do để tôi ra tay chứ“. Tô Duyệt Sinh vẫn thế nở nụ cười sâu không lường được: “Con người tôi ghét nhất làm chuyện không công“.
Tôi không dám nói sẽ trả tiền, sợ anh ta lấy rượu hất vào mặt mình, người nhà họ Tô cái gì cũng không thiếu, càng đừng nói đến tiền.
Tôi cố lấy dũng khí hỏi: “Vậy anh muốn lấy gì làm thù lao?”
Anh ta cười lộ ra hàm răng trắng đều, đột nhiên tôi liên tưởng đến loài cá mập đáng sợ, mỗi khi chúng bơi lội dáng vẻ cực kỳ tao nhã, nhưng một khi bắt đầu săn mồi, bọt nước văng khắp nơi, các loài cá đều chạy không thoát bị chúng nó cắn nuốt mất mạng, răng nanh sắc bén trong nước khiến người ta không rét mà run.
Anh ta hỏi lại tôi: “Cô đoán thử xem?”