Đừng Nhắc Em Nhớ Lại

Chương 23 :

Ngày đăng: 19:18 18/04/20


Tôi khóc rất lâu, bởi vì gạt tàn đã đầy rồi, tất cả đều do Tô Duyệt Sinh hút. Bình thường anh ta rất ít hút thuốc, chỉ có những lúc nhàm chán mới đem ra hút một điếu thôi, hôm nay tôi ngồi đây khóc đến tang thương, thế nhưng đã khiến anh ta nhàm chán.



Mắt tôi sưng lên thành một khối, đành phải lấy khăn ướt đắp lên mắt, cổ họng khàn khàn nói: “Xin lỗi, gần đây xảy ra nhiều chuyện quá, cho nên mới cố tình gây sự như vậy. Anh đi trước đi, lát nữa em sẽ về“.



Thật lòng tôi muốn ngồi thêm một lát trấn tĩnh lại tâm tình, để có thể nói chuyện bình thường, tôi đã cố kìm chế thật nhiều thật nhiều, chỉ sợ giây tiếp theo, những đè nén kia sẽ tiếp tục vỡ òa.



Tô Duyệt Sinh nói: “Anh đưa em về“.



Tôi vội vã lắc đầu, kiên trì từ chối, anh ta cười cười gần như châm chọc: “Cái chiêu lấy lui làm tiến này có thể dùng lúc nguy cấp, nhưng đừng có lúc nào cũng dùng“.



Tôi có chút sợ hãi nhìn anh ta, anh ta nói chuyện lúc nào cũng đầy khắc nghiệt như vậy, nhiều khi tôi giả vờ hơi quá, anh ta sẽ khiến tôi bẽ mặt ngay lập tức. Tôi không biện hộ gì, nói gì đi nữa thì trước đây tôi cũng đã từng giở trò bịp trước mặt anh ta. Anh ta nói: “Được rồi, đi thôi“.



Tô Duyệt Sinh tỏ ra rất phong độ, lúc đứng lên còn giúp tôi lấy áo khoác. Xuống tới bậc thềm bên dưới, tôi không thấy tài xế của anh ta đâu, nhớ lại lúc nãy cũng không thấy anh ta gọi điện kêu tài xế.



Nhân viên của nhà hàng lái xe từ bãi đỗ chạy tới đây, thì ra hôm nay anh ta tự mình lái xe. Chiếc xe thể thao kiểu dáng đơn giản, đường uốn lượn gọn đẹp, là dòng xe thể thao đắt nhất hiện nay, màu xanh biển tinh tế hiếm thấy, Tô Duyệt Sinh thích màu này, nên đặc biệt yêu cầu sơn riêng màu này cho mình.



Anh ta ngồi ở vị trí lái nhìn tôi còn đang ngơ ngác đứng chỗ bậc thang, vì thế chỉ nói đơn giản hai chữ: “Lên xe“.



Tôi ngoan ngoãn ngồi vào vị trí ghế phụ thắt dây an toàn.



Nói thật tôi rất ít khi ngồi xe do Tô Duyệt Sinh lái, tuy đã biết nhau lâu, nhưng bình thường chúng tôi ít khi gặp mặt, thỉnh thoảng anh ta sẽ cho tài xế tới đón. Tôi thậm chí còn không biết Tô Duyệt Sinh rất thích xe thể thao, loại xe số lượng cực hạn chỉ được sản xuất khi có đơn đặt hàng này nếu không phải người mê xe thể thao, tuyệt đối sẽ không bỏ thời gian công sức ra chờ đợi.



Tô Duyệt Sinh lái xe rất đúng luật, chiếc xe uốn lượn chạy qua dòng xe cộ trong thành phố, không chạy nhanh, lại càng không vượt đèn đỏ. Lúc chúng tôi đứng đợi đèn đỏ ở chỗ ngã tư, có lẽ vì chiếc xe quá đẹp, nên chủ của mấy chiếc xe bên cạnh cứ hướng về phía chúng tôi mà huýt sáo, thậm chí có cả phụ nữ.




Tôi cẩn thận đánh giá thần sắc anh ta, hỏi: “Triệu Vân có chuyện gì à?”



“Không có gì, trong nhà gặp chút chuyện phiền phức thôi, cậu ta đi xử lý“.



Khẳng định tâm tình Tô Duyệt Sinh đang không tốt, anh ta vốn rất thích ăn nho, nhưng tôi đã lột hết vỏ rồi, vậy mà anh ta chưa động tới một trái.



Tôi nghĩ Triệu Vân nhất định gặp phải chuyện phiền phức không nhỏ, bằng không đã không đến mức khiến Tô Duyệt Sinh phiền não lây.



Triệu Vân đối xử với tôi rất tốt, trong đám bạn của Tô Duyệt Sinh, anh ta tốt với tôi nhất, hơn nữa bình thường cũng rất tôn trọng tôi, chưa bao giờ bày ra dáng vẻ công tử, thật lòng xem tôi như bạn bè mà đối đãi, cho nên chuyện của anh ta tôi cũng để bụng quan tâm, uyển chuyển hỏi thăm xem trong nhà Triệu Vân xảy ra chuyện gì.



Không ngờ hỏi thăm một lượt các nơi, ai cũng nói Triệu Vân đã ra nước ngoài rồi, cũng không nghe nói trong nhà anh ta xảy ra chuyện gì. Trong lòng tôi cảm thấy lạ, nên để tâm chú ý, nghĩ nghĩ một chút lại gọi điện thoại cho chú Ngô, tài xế của Triệu Vân. Chú Ngô biết tôi và Triệu Vân thân nhau, cho nên chẳng nghĩ ngợi gì nhiều tiếp nhận điện thoại của tôi: “Chào cô Ngưu!”



“Ôi! Chú Ngô, chào chú, là như vầy, lần trước Triệu Tổng ăn cơm ở chỗ tôi đã để quên chiếc bật lửa anh ấy thích nhất, mấy lần tôi gặp anh ấy mà quên mất việc này, chú xem hôm nào rảnh sang đây một chuyến cầm nó về nhé“.



Chú Ngô vui vẻ nhận lời: “Được, vừa vặn hôm nay có xe, một giờ nữa tôi sẽ đến văn phòng của cô, được chứ?”



“Được ạ!”



Xe cũng để lại nhà, nếu để trong gara lâu quá không chạy, phụ tùng xe sẽ mau chóng hư hỏng, cho nên cho dù Triệu Vân không có ở đây, tài xế vẫn sẽ cách ngày đem xe ra chạy một vòng trên đường cao tốc. Tôi vô cùng vui thích nhớ lại lúc Tô Duyệt Sinh lái chiếc xe thể thao siêu cấp, chiếc xe này, bình thường ai sẽ chạy cho anh ta nhỉ? Chẳng lẽ là Tiểu Hứa? Tôi không khỏi cẩn thận ngẫm nghĩ lại, bình thường Tiểu Hứa rất nhanh mồm nhanh miệng, ít nhất, đối với tôi mà nói, chưa bao giờ có chuyện gì mà giấu giếm không nói cho tôi biết.



Tô Duyệt Sinh có chỗ ở khác, tôi một lần cũng không tìm đến. Biết nhau đã mười năm, kiểu như nói chuyện thân mật, hành động thân mật cái gì cũng làm hết rồi, mà nếu nói là người xa lạ, chúng tôi quả thật cũng có thể cho là những người xa lạ.