Đừng Nhắc Em Nhớ Lại
Chương 25 :
Ngày đăng: 19:18 18/04/20
Dường như từng có ai đó nói với tôi rằng tôi cứ mãi tự đánh giá cao mình. Tôi không nhớ là ai đã nói lời châm chọc này, bất quá giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cho nên tôi vô cùng cao hứng thu dọn hành lý, lúc lên máy bay mới phát hiện, Tô Duyệt Sinh căn bản không coi trọng chuyến du lịch này, bởi vì anh ta ngay cả dụng cụ lặn cũng không mang theo, tôi nhớ rõ anh ta rất yêu thích bơi lặn, có điều cẩn thận suy ngẫm lại, dường như tôi chưa bao giờ cùng đi lặn với anh ta, nhất thời không rõ được loại suy nghĩ yêu thích bơi lặn kia là từ đâu mà có. Chuyện cũ hoàn toàn là một lỗ hổng tối tăm, hút đi của tôi rất nhiều mảnh nhỏ ký ức. Có một số việc tôi không thể hiểu được rõ ràng nguyên nhân phát sinh, hoặc giả đây chỉ là mộng ảo trong tưởng tượng mà thôi.
Lúc quá cảnh ở Singapore, trong thời gian chờ đợi tôi chạy tới chỗ cửa hàng miễn thuế mua một chai kem chống nắng, khi quay trở về thì Tô Duyệt Sinh đang nói chuyện điện thoại.
Anh ta đứng ở chỗ cánh cửa thuỷ tinh trước cổng sân bay, phía sau chính là sân bay, do ánh sáng phản quang nên trông hình dáng anh ta vô cùng mờ ảo, tuy không thấy rõ vẻ mặt, nhưng tôi biết, bình thường vẻ mặt anh ta không giống vậy, loại thần thái này, dường như có gì đó thay đổi so với trước, một loại ôn nhu không thể nói bằng lời... cưng chiều? Tôi không biết anh ta đang nói chuyện điện thoại với ai, nhưng đối phương nhất định là người vô cùng quan trọng với anh ta, chẳng lẽ là cô bạn gái nào đó của anh ta mà tôi chưa biết? Lòng tôi bỗng nhiên toát lên một nỗi oán hận, người phụ nữ yểu điệu thướt tha bí ẩn kia, không biết đến cùng là ai, không biết cô ta ở đâu, mặc dù không nhìn thấy, nhưng tôi biết cô ta có tồn tại. Đáng tiếc khi tôi vừa tới gần, Tô Duyệt Sinh thấy tôi tới, liền nói câu gì đó rồi tắt điện thoại.
Chặng đường tiếp theo tôi vô cùng trầm mặc, Tô Duyệt Sinh cũng vậy.
Lúc đến Maldives trời đã tối, chúng tôi chuyển san đi bằng thuỷ phi cơ, cuối cùng từ trên không trung nhìn thấy những ngọn đèn loé lên trong vùng biển bao la tối tăm, rốt cuộc đã đến nơi.
Người quản lý khách sạn Đại Đường rất ân cần chu đáo, đích thân dùng thuyền nhỏ đưa chúng tôi đến Thuỷ Thượng ốc, Thuỷ Thượng ốc đúng như cái tên Thuỷ Thượng ốc của nó, không có cầu tàu liên kết, bốn phía đều là biển, mỗi phòng nhỏ đều độc lập, cách rất xa mới có một nhà, phục vụ viên đều di chuyển tới lui bằng thuyền nhỏ, khách muốn đến Đại Đường cũng phải dùng thuyền nhỏ.
Tôi vô cùng tà ác nghĩ lỡ như có sóng thần, đây thật đúng là tai ương ngập đầu.
Nhờ có tiếng sóng biển, tôi ngủ rất ngon, chờ đến khi tỉnh lại, mặt trời đã sớm lên cao. Bốn phía là sóng xanh trong vắt, xa xa có tiếng nước vỗ vào đường đê, nghe như tiếng sấm. Tâm tình tôi cực kỳ tốt, chân trần nhảy xuống giường, chạy chậm đến chỗ sân thượng, che mắt Tô Duyệt Sinh lại: “Đoán xem ai đây?”
Ngày tốt cảnh đẹp thế này, chắc anh ta không đến mức sát phong cảnh đâu?
Quả nhiên, anh ta đặt tay lên mu bàn tay tôi, giọng điệu có vài phần dung túng: “Đừng náo loạn“.
Tôi từ phía sau ôm lấy cổ anh ta, giọng thân mật hỏi: “Sao không xuống nước lặn?”
Tôi không biết nên ứng đối thế nào, đành phải nói câu: “Anh đừng sốt ruột“.
Anh ta liếc mắt nhìn xung quanh màn mưa trắng xoá như sương bao phủ khắp ban công nói: “Thuỷ phi cơ có lẽ cũng không thể bay được“.
Lúc này tôi mới ý thức được có khả năng chúng tôi phải lập tức di chuyển, tôi vội vã nhảy dựng lên đi thu dọn hành lý, anh ta nhìn dáng vẻ bận rộn rối ren của tôi nói: “Không sao đâu, anh đi trước, em có thể ở lại hai ngày sau rồi về“.
Tôi nhất thời chán nản, để một mình tôi ở lại toà Thuỷ Thượng ốc tại Maldives, đây là chuyện người có thể làm sao?
Nhưng không thể đắc tội ông chủ lớn, tôi chỉ có thể cười mỉa nói: “Một mình em ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì, không bằng em cùng về với anh“.
“Anh không về nước“. Anh ta nói lời này xong, dường như nghĩ tới điều gì, lại thôi. Tôi làm người hiểu chuyện nói: “Mưa lớn như vậy, anh cũng đừng mạo hiểm, chờ bớt mua chút rồi hãy đi. Anh cũng đừng lo lắng cho em, tự em có thể đổi lại vé máy bay“.
Trời mưa suốt một tiếng sau mới ngừng, khách sạn lập tức cho thuyền tới, tôi thật thức thời tiễn Tô Duyệt Sinh ra bến tàu, anh ta chỉ cầm theo vài món quần áo tuỳ thân, cũng là do tôi sắp xếp thu dọn cho anh ta.
Anh ta nhảy lên thuyền rồi quay lại nhìn tôi một cái, tôi đột nhiên phúc linh tâm chí, vươn người ra ôm lấy cổ anh ta, hôn nhẹ lên mặt, sau đó nhìn thẳng vào đáy mắt anh ta nói: “Thuận buồm xuôi gió!”
Hình ảnh tôi nhỏ bé phản chiếu trong mắt anh ta, giống như đám bọt nước nho nhỏ, càng giống như một hạt cát nhỏ, bé nhỏ không đáng kể.
Cũng không biết anh ta sẽ nhớ nụ hôn này trong bao lâu.