Đừng Nhắc Em Nhớ Lại

Chương 3 :

Ngày đăng: 19:17 18/04/20


Giọng của anh rất khẽ, bị lẫn vào tiếng mưa rào rào, nghe như bị ngắt quãng. Chỉ là một câu hỏi có bốn chữ mà nghe không thực chút nào, tôi thấy tựa như đang mơ. Không, đây chắc chắn không phải mơ, xưa nay tôi chưa bao giờ mơ thấy Trình Tử Lương.



Tôi và Trình Tử Lương cũng chẳng có gì hay mà kể, từ sau khi cãi nhau ầm ĩ, chúng tôi chưa hề gặp lại nhau. Thời gian đã qua lâu lắm rồi, giờ nhớ lại chỉ là một mảng kí ức mơ hồ. Năm đó anh từng nói với tôi những lời tàn nhẫn, tôi cũng vậy, dùng lời lẽ độc ác đáp lại anh. Tình yêu là một thứ rất kỳ lạ, có lẽ đến cuối cùng, người ta đều sẽ coi nó là con dao đâm đối phương đến hấp hối. Tôi dần tỉnh táo lại, không, đây không phải Trình Tử Lương, Trình Tử Lương sẽ không ở cầu thang hút thuốc, mà cũng sẽ không ngồi trên bậc thang. Hình như anh ấy đang nhìn tôi, tôi không chắc lắm. Tôi chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Trình Tử Lương trong tình huống nào, tôi cũng chẳng định gặp lại anh. Khi xưa chẳng phải kiên quyết như vậy, là để sau này khỏi phải gặp nhau hay sao?



Lúc tôi vẫn còn đang kinh ngạc thì bất chợt có người mở cửa cầu thang, hỏi: “Anh Trình? Anh có đó không?”



Khi Trình Tử Lương quay đầu đáp lời thì tôi đã lướt qua người anh như một làn gió.



Tôi leo một mạch bảy tầng, đẩy cửa thoát hiểm nặng nề ra, bỗng bị vấp do mấy phân chênh lệch giữa nền xi măng và sàn nhà cách điện. Đi giày cao gót mười phân làm tôi ngã suýt thì bầm dập cả mặt mũi. Một y tá đi qua nhìn thấy liền vội đỡ tôi dậy. Bấy giờ mới nhận ra lưng tôi đã ra đầy mồ hôi. Vẻn vẹn mấy giây kia như ác mộng, làm tinh thần tôi hoảng loạn. Hóa ra là Trình Tử Lương thật? May mà anh ta không đuổi theo, nếu không thì anh ấy sẽ nghĩ thế nào khi thấy cú vồ ếch của tôi?



Tôi đi đến bên ngoài phòng mổ, bước chân của tôi vẫn còn nhẹ bẫng, còn hơi lảo đảo, có lẽ là do cũ ngã ban nãy. Nhưng mà, nếu là Trình Tử Lương thật thì đúng là anh sẽ không đuổi theo đâu. Đã đến nước này rồi còn cần gặp nhau làm gì?



Tôi gặp A Mãn, anh giới thiệu bác sỹ điều trị chính cho tôi. Sau khi Hướng Tịnh bị đụng xe thì được đưa ngay vào bệnh viện thuộc trường. Bản thân Hướng Tịnh cũng không thấy có gì nghiêm trọng cả, tưởng chỉ bị xây xát ngoài da, sau đó A Mãn không yên tâm nên cho chuyển viện. Vừa chuyển xong liền khám ra rách lá lách, phải mổ, may mà mổ kịp thời và ca mổ khá thành công.



Tôi nói chuyện một lúc với bác sỹ, sau đó nhìn đồng hồ, miền đông Mỹ vẫn còn chưa sáng nên tôi quyết định tạm thời không gọi điện báo cho Tô Duyệt Sinh. Chắc chắn là anh ấy vẫn chưa ngủ dậy.



Hướng Tịnh vẫn đang hôn mê chưa tỉnh. Tôi thu xếp phòng bệnh ổn thỏa, lại gọi điện cho công ty quen chuyên lo việc gia đình yêu cầu một người giúp việc có kinh nghiệm. Còn về chuyện chăm sóc, hỏi y tá trưởng là được. Xong xuôi tất cả thì đã là hơn chín giờ tối. Lúc này tôi mới gọi điện cho Tô Duyệt Sinh, nói tóm tắt với anh những chuyện đã xảy ra.



Hình như Tô Duyệt Sinh đang bận ra ngoài nên nghe xong chỉ đáp ngắn gọn: “Biết rồi.”



Đúng là y như hoàng đế.
Tôi nằm ngủ trong phòng làm việc một lát, bỗng có tiếng gõ cửa làm tỉnh lại. Một trưởng ban họ Tống rụt rè báo với tôi là Trần Quy uống say rồi, mấy người đó còn không chịu tha, đòi Trần Quy gọi tôi ra uống hai chén cho bằng được. Cô ấy thấy không ổn nên vội đến báo tôi.



Trần Quy uống rượu rất giỏi, chỉ vì gặp Tề công tử nên hồn cũng bay mất hơn nửa, sợ là bị người ta chuốc lấy chuốc để, say bí tỉ nên mới không cản được người tới gọi tôi. Tôi vừa ngủ dậy, tự biết tóc tai mắt mũi thế này chắc chắn không gặp ai được, bèn đi rửa mặt, chải đầu, lại tô vẽ mặt mũi một hồi rồi mới đến “Thính giang thanh” (Nghe tiếng sông) giải vây cho Trần Quy.



“Thính giang thanh” là một tòa nhà nhỏ độc lập, nằm gần sông nhất. Quay lưng vào núi, đối diện với sông, đây có 5 đài ngoài trời có thể ngắm trọn cảnh sông, là tòa nhà có tầm nhìn đẹp nhất của Trạc Hữu Liên. Tôi vừa vào “Thính giang thanh” liền nhìn thấy bốn năm người nằm ở sô pha đại sảnh tầng một, có vẻ uống nhiều lắm rồi.



Uống nhiều cũng không đáng lo vì mấy vị công tử này đều rất biết giới hạn, sẽ không vượt quá nó. Tầng hai rất ầm ĩ, có người đang hát, có người nhảy, Trần Quy ngồi trên sô pha, trông sắc mặt vẫn còn được, chỉ có viền mắt đo đỏ. Từ trước đến giờ anh uống rượu không đỏ mặt, mà chỉ đỏ vành mắt, đúng là uống nhiều thật rồi.



Tôi vừa liếc mắt đã thấy Tề Toàn. Hôm nay Tề công tử cũng uống khá nhiều, vẻ mặt không giống ngày thường, vừa thấy tôi liền cười hì hì: “Bà chủ tới rồi... Thất Xảo hát đỉnh của đỉnh, mau đến đây, hát cho mọi người nghe một bài!”



Tôi phải dựa vào vai một em phục vụ, tôi cười đáp: “Tổng giám đốc Tề tha cho em đi, anh xem chân em, đã sưng thế này rồi còn đến kính rượu anh, cũng chỉ vì nhớ anh đang ở đây, mà anh cũng đâu giống như những người khách khác. Anh nể thành ý này của em mà tha cho con người tàn tật này đi.”



Tề Toàn lắc đầu: “Không được! Có phải bắt em nhảy đây! Bên anh có giọng nam trung nổi tiếng đây, nào nào, hát bài “Vì yêu” đi! Tử Lương! Tử Lương đâu?”



Có người trả lời là đã đi vệ sinh rồi, tôi cười đến mắt, răng lợi cũng mỏi nhừ, tôi nói: “Tổng giám đốc Tề hát hay mà, hay là hai chúng ta song ca một bài?”



“Không!” Tề Toàn lắc đầu nguầy nguậy: “Anh phải giới thiệu cho em một người bạn mới của anh, Trình Tử Lương! Trình Tử Lương! Thận hư à? Vào toilet nửa ngày rồi còn không ra!”



Có người đáp một tiếng phía xa, Tề Toàn hứng chí vẫy vẫy tay với anh ấy: “Mau, mau đến đây, tớ giới thiệu bà chủ cho cậu. Tử Lương, đây là bà chủ của Trạc Hữu Liên, Trâu Thất Xảo, Trâu tiểu thư!”