Đừng Nhắc Em Nhớ Lại
Chương 32 :
Ngày đăng: 19:18 18/04/20
Tôi lấy tay xoa xoa kính, độ ấm bên ngoài rất thấp, thở ra khí nóng nếu không nhanh chóng lau đi sẽ kết thành sương bạc. Tôi nghe thấy tiếng ô tô, không bao lâu sau thì cửa mở, bên ngoài gió tuyết thổi “vù” một tiếng, cửa lập tức được đóng lại, tuy rất ngắn ngủi, nhưng cũng khiến người ta không tự chủ được run rẩy cả người.
Có không ít bông tuyết rơi xuống trên vai Tô Duyệt Sinh, anh ta cởi chiếc áo bành tô, Tiểu Xán chạy tới chỗ anh ta, giống như con gấu kola ôm lấy chân anh ta, ngửa mặt lên hỏi: “Có mua được tôm hùm không ạ?”
“Không có“. Tô Duyệt Sinh ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn tôi một cái, “Trước hết chúng ta nên lo nghĩ đến chuyện trưa nay ăn cái gì đi“.
Tôi biết điều đi vào phòng bếp bận rộn, trong tủ lạnh còn chút đồ ăn, chẳng qua đa số nguyên liệu nấu ăn đều là những thứ tôi không quen thuộc, không biết chế biến thế nào mới ăn được, đang lúc sầu lo thì Tô Duyệt Sinh vào đến, anh ta nói với tôi: “Có chuyện... tôi cần nói cho cô biết“.
Không biết vì sao, trong lòng tôi nhảy dựng, cũng không dám xoay người lại nhìn anh ta, đành phải tùy tiện “Ừm” một tiếng, tỏ vẻ đang nghe.
“Tôi vừa mới lái xe ra ngoài, có một đoạn đường hoàn toàn không đi được, chỉ có thể quay ngược trở lại. Radio nói đường vào thành phố đã bị phong tỏa. Lúc sáng tôi có kiểm tra qua, trong tầng hầm còn hai thùng dầu diesel, máy phát điện còn có thể dùng thêm một ngày rưỡi, giả sử bị mất điện, cũng rất nguy hiểm, nhiệt độ không khí sẽ giảm xuống, hơn nữa chúng ta cũng không còn đủ thức ăn“.
Tôi hoàn toàn ngây ngẩn cả người, xoay người lại nhìn Tô Duyệt Sinh, anh ta nói: “Kiểm tra xem trong tủ lạnh còn gì ăn được trước đi“.
Trong tủ lạnh có một chút đồ ăn, nhưng không nhiều lắm, tôi kiểm kê qua, cẩn thận liệt kê ra một danh sách nhỏ. Tôi đột nhiên nảy ra một ý, nói với Tô Duyệt Sinh: “Hay là tắt điện tủ lạnh đi, như vậy có thể tiết kiệm một ít điện, dù sao nhiệt độ bên ngoài cũng thấp, chúng ta đem mấy thứ này chôn ở trong tuyết“.
“Sẽ bị cáo đào lên“.
“Ở đây có cáo sao?”
“Đương nhiên có”
Tôi nghĩ nghĩ, nói: “Bỏ vào rương khóa lại sẽ không bị“.
Tôi không biết nói sao, mệt mỏi cùng bất đắc dĩ, thuận thế ngồi lên một chiếc rương, thật nghiêm túc nói với Tiểu Xán: “Kỳ thực thế giới của người lớn so với trí tưởng tượng của con phức tạp hơn nhiều, ông ấy gọi điện thoại cho dì, cũng không phải vì thích dì, mà là bởi vì, ông ấy cảm thấy dì thích hợp làm loại chuyện này“.
“Nhưng mà thích hợp......”
“Thích hợp cũng không có nghĩa là thích, hơn nữa hát một bài hát ru cho con nghe, là vì như thế con sẽ không hỏi thăm nay nọ, cũng sẽ không hỏi lung tung vì sao. Ba con là một người đàn ông rất có mị lực, nhiều cô gái thích ông ấy lắm, việc này khiến cho ông ấy đối với những cô gái khác luôn để tâm cảnh giác. Dì và ba con là bạn, con biết đó? Đương nhiên ông ấy từ trước đến giờ vẫn luôn để ý chăm sóc dì, nhưng cả hai hoàn toàn không có khả năng tiến thêm một bước phát triển tình cảm...”
Tôi đột nhiên cảm thấy khôi hài đứng lên, có lẽ vì mấy ngày liền bị nhốt trong gió bão, hoặc là vì hoàn cảnh sống ở nơi tha hương ngoại quốc khiến tôi nảy sinh ra ảo giác, sao tôi lại muốn nghiêm túc nói mấy chuyện này với một đứa nhỏ chứ?
Tôi cố gắng làm ra vẻ nghiêm túc: “Chuyện của dì và ba con, không phải là việc con cần chú ý, con nên để ý chính mình thì hơn, cố gắng nghỉ ngơi chăm sóc vết thương thật tốt, để bản thân được thoải mái vui vẻ“.
Tiểu Xán dường như rất thất vọng, mũi có nó nhanh chóng nhăn lại, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều vặn vẹo, nó nói: “Dì cũng đâu biết, là con không có mẹ, các người đều không thèm để ý“.
“Dì cũng không có mẹ“. Tôi thản nhiên nói: “Mẹ dì qua đời đã nhiều năm, hơn nữa dì còn không có ba, từ nhỏ đều là do mẹ nuôi dì khôn lớn“.
Ánh mắt Tiểu Xán thoáng chốc nhìn tôi, tôi nhún vai nói: “Cũng không phải chỉ có mình con là chứa nhiều tâm sự, người lớn bọn dì chuyện đau lòng còn nhiều hơn“.
Tiểu Xán nhìn tôi một lát, đột nhiên tiến lên phía trước, dùng cánh tay ôm lấy tôi, một cánh tay của nó không cách nào nhúc nhích, tay kia thì vòng lại ôm rất chặt, thân hình nho nhỏ rất ấm áp, trên tay còn có mùi thuốc khử trùng, nó ôm tôi thật chặt, nói: “Đừng đau lòng, ba mẹ dì nhất định đang ở trên trời dõi theo dì“.
Tôi vốn cũng không cảm thấy đau lòng, bị cái ôm này của nó, trong lòng trào lên chút xót xa. Tôi xoay tay lại ôm lấy nó, vỗ nhẹ nhẹ lên lưng nó: “Con cũng đừng đau lòng“.
Tiểu Xán im lặng chôn mặt trong lòng tôi, qua ước chừng nửa phút, nó rất không ngoan cứ cọ cọ, lui về ngồi xuống dưới rương, còn nghiêm túc nhìn tôi: “Sao ba con lại không thích dì?”