Đừng Nhắc Em Nhớ Lại

Chương 35 :

Ngày đăng: 19:18 18/04/20


Tôi không nói chuyện này với Trình Tử Lương, anh ta từng đi du học nước ngoài, suy nghĩ có chút phóng khoáng, có lẽ ở trong lòng anh ta, ngày tết âm lịch bất quá chỉ là ngày lễ bình thường, cho nên cùng đi nghỉ phép với chị cũng là chuyện bình thường.



Anh ta xuất ngoại tôi không có ra sân bay tiễn, bởi vì nếu gặp Trình Tử Tuệ sẽ rất lúng túng, trong điện thoại Trình Tử Lương cũng uyển chuyển đề nghị, tôi liền theo ý nghĩ trong lòng, mượn nước đẩy thuyển mà nói sẽ không ra sân bay tiễn anh ta. Trình Tử Lương vì chị mà ủy khuất tôi cũng không phải ngày một ngày hai, ai bảo chị của anh ta bị bệnh chứ.



Bất quá trước khi anh ta đi, chúng tôi vẫn có hẹn gặp một lần. Tôi nhớ rõ hôm đó tuyết rơi, Trình Tử Lương đứng dưới đèn đường chờ tôi. Từ lúc mẹ biết tôi và anh ta còn lui tới, liền đặc biệt không muốn gặp anh ta, tôi sợ bà nhìn thấy Trình Tử Lương sẽ nói mấy lời không hay, nên lén từ trong nhà chuồn ra gặp.



Trình Tử Lương một mình đứng dưới đèn đường cách nhà tôi không xa, xe của anh ta cũng đậu ở đó không xa lắm, tôi vốn đầy ngập oán khí, nhìn thấy trên tóc anh ta đầy bông tuyết, tức giận trong lòng cũng tiêu tan hết. Tôi hỏi anh ta: “Sao không ngồi trong xe chờ?”



Anh ta kéo tay tôi vào trong túi áo để sưởi ấm, cúi đầu sát bên tai tôi nói: “Muốn nhìn thấy em sớm một chút“.



Hơi thở anh ta ấm áp thổi vào trong lỗ tai, ngứa ngứa, trong lòng tôi cũng ê ẩm ngọt ngào.



Hôm đó Trình Tử Lương dẫn tôi đi ăn lẩu hải sản rất ngon, để chống cái lạnh chúng tôi còn uống chút rượu nữa. Lúc đưa tôi về nhà, trên đường đã muốn kết băng, anh ta lái xe khiến tôi rất lo lắng, nhưng chúng tôi vẫn bình an về đến nhà. Tôi lo về nhà quá muộn sẽ bị mẹ biết, cho nên vội vội vàng vàng xuống xe trùm lấy áo khoác.



Trình Tử Lương một phen giữ chặt lấy cánh tay tôi, tôi còn chưa kịp phản ứng trên môi đã có cái gì đó vô cùng mềm mại ấm áp chạm vào... tôi sợ tới mức ngây dại, qua vài giây, mới hiểu ra là Trình Tử Lương đang hôn tôi, trong đầu tôi có ngọn lửa cháy loạn, tim vừa đập vội vừa loạn lung tung, may mắn chỉ trong thoáng chốc anh ta liền buông ra, ôn nhu nói: “Đi ngủ sớm chút“.



Mặt tôi nóng như sắp bị thiêu cháy, nụ hôn đầu tiên đó, thì ra hôn môi chính là như vậy, cảm giác đặc biệt quái dị, nhưng mà... haiz... Dù sao thừa dịp trời tối tôi vội vội vàng vàng bỏ chạy, còn không dám quay đầu đáp lời Trình Tử Lương nữa. May mắn Trình Tử Lương sợ mẹ tôi nhìn thấy, nên đậu xe ở rất xa, tôi mang giày cao gót lạch bạch chạy, bản thân cũng không biết mình đang hoảng cái gì, vừa mới qua một khúc cua, đột nhiên ánh đèn xe sáng lên, ngọn đèn bất chợt chiếu vào khiến tôi không mở mắt ra được, tôi dùng mu bàn tay che tầm mắt, một lát sau đối phương tắt đèn, trước mắt tôi là một màn tối đen, qua một lúc lâu sao mới thích ứng kịp, thế này mới phát hiện bên cạnh xe có một người đang đứng là lão Chung.
Tôi ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh, xem dáng vẻ như anh đang nói thật, tôi hào khí nói: “Vậy anh tính tặng tôi món gì? Quà trả ơn cứu mạng của anh đâu?” Tôi không nói cho anh biết, bởi vì tối hôm đó cứu anh mà bị mẹ đánh cho một trận, quả tình rất mất mặt.



“Ơn cứu mạng, cho nên tôi sẽ hào phóng một chút, tùy tiện chọn. Chỉ cần tôi có thể, tôi sẽ tặng cô ngay“.



Ánh mắt tôi xoay xoay, đột nhiên nhớ đến trên TV đang chiếu phim Thần điêu hiệp lữ, tôi chớp thời cơ nói: “Tôi chưa nghĩ ra, hay là vầy đi, chờ khi nào tôi suy nghĩ xong sẽ nói cho anh biết“.



Tô Duyệt Sinh thần thông quảng đại như vậy, cứ để anh nợ tôi một phần ân tình, đó đương nhiên là chuyện tốt.



Tô Duyệt Sinh rất sảng khoái đáp ứng: “Được, nghĩ xong rồi nói cho tôi biết“.



Anh còn chưa nói xong, điện thoại của tôi liền vang lên, vừa thấy màn hình hiển thị không hiện số cá nhân lên, tôi đã biết là Trình Tử Lương. Không khỏi vui mừng quá đỗi, vội vội vàng vàng nói một tiếng “Xin lỗi” với Tô Duyệt Sinh, bỏ chạy ra hành lang nghe điện thoại.



Kỳ thực Trình Tử Lương cũng không có chuyện gì quan trọng nói với tôi, chỉ là gọi điện thoại tới hỏi thăm một chút tôi khỏe không, tết âm lịch trải qua như thế nào. Tôi vốn lòng tràn đầy oán hận, nhưng nghe giọng anh ta, bỗng nhiên lại cảm thấy có thể tha thứ tất cả. Hai chúng nói liên miên không dứt trong điện thoại, cuối cùng ai cũng luyến tiếc ngắt điện thoại trước.



Có mấy câu còn lăn lộn nói đi nói lại vài lần, rốt cuộc vẫn là tôi thúc giục Trình Tử Lương ngắt điện thoại, điện thoại vừa tắt, lòng của tôi cũng một lần nữa chậm rãi chìm xuống. Thoải mái cùng sung sướng đều chỉ là tạm thời, khốn đốn cùng thương cảm mới là đáng kể, tôi nhìn xuyên qua mặt kính ở hành lang trông ra ánh tà dương trên mặt hồ. Mặt trời mùa đông có phần yếu ớt, trên mặt hồ phản xạ chút ánh nắng le lói. Có con chim gì đó không biết tên đang bơi ở đó. Nó bơi thật sự chậm rất chậm, cô đơn, chậm rãi bơi qua lại trong hồ.