Đừng Nhắc Em Nhớ Lại
Chương 45 :
Ngày đăng: 19:18 18/04/20
“Trường học có việc“.
“Có muốn tôi đưa cô đi dạo Hoàng cung gì đó không?”
“Tôi thích trường thành“.
“Cũng được“.
Hai chúng tôi nói chuyện như những người bạn, tôi không biết như vậy có tốt hay không, nhưng ít nhất so với trong tưởng tượng của tôi thì là tốt lắm.
Tô Duyệt Sinh đưa tôi đến một nhà ăn được tân trang từ Tứ hợp viện(*), ngay cạnh bờ biển, chúng tôi theo bậc thang bằng gỗ tiến lên sân thượng, bàn ăn đặt ở vị trí trung tâm, bốn phía xung quanh là lan can bằng gỗ mun cổ điển, chạm trổ tinh xảo, rõ ràng đây là đồ trang trí được lấy ra từ một ngôi nhà cổ, cũng không biết bọn họ vơ vét từ đâu. Ngồi ở chỗ này, có thể nhìn thấy thuyền hoa ở ngoài xa. Cách đó không xa là quán bar, ẩn ẩn có tiếng nhạc truyền đến, gió đêm thổi nhẹ, hàng liễu rũ, âm thanh mơ hồ từ nơi xa xôi truyền đến, tạo cảm giác mơ hồ động lòng người.
(*) Kiểu nhà của Tiểu Yến Tử ở, 1 cổng chính, sân ở giữa, 4 phía là nhà, tập trung trong một khu.
Tô Duyệt Sinh uống rượu Thiệu Hưng, tôi uống nước trái cây, từng món ăn cầu kỳ được bày biện lên, tôi cũng không biết là món gì, liền cảm thấy giống như mình đang ăn cơm tây, mỗi món ăn đều là hai phần, mỗi người một phần, ăn xong một món thì được dọn xuống, lại đưa món mới lên.
Tôi ăn lung tung lấp cho đầy bụng, món tráng miệng là bánh trà xanh, tôi rất thích lớp kem béo trên bề mặt bánh, Tô Duyệt Sinh thấy vậy liền lấy phần kem của anh đưa qua cho tôi, tôi ăn hai phần kem, quả thực là triệt để no.
Mùa hè ở bờ biển thật náo nhiệt, Tô Duyệt Sinh nói muốn dẫn tôi đi xem chợ hoa.
Chúng tôi đi dọc theo bờ biển có hàng liễu rũ bên đường, trên đường rất nhiều cặp đôi cùng sánh bước nhau đi, đều là tay nắm tay, vai kề vai, tôi có chút ngượng ngùng, đoán nơi này hẳn là chỗ mọi người thường hay hẹn hò. Trong lúc tôi đang xuất thần, một chuỗi xe kéo dài đột nhiên từ trong ngõ nhỏ lao ra, tiếng chuông từ chiếc xe dẫn đầu “leng keng leng keng leng keng” vang lên, tôi nhất thời phản ứng không kịp, vẫn là Tô Duyệt Sinh nhanh tay, cánh tay dùng sức túm lấy tay tôi, mạnh mẽ kéo tôi tránh qua một bên.
Tôi cũng không biết nói gì cho phải, bởi vì Lục Mẫn rất thích nói chuyện, tuy rằng chúng tôi ba người ăn cơm với nhau, Tô Duyệt Sinh lại đặt gian phòng lớn, đồ ăn còn chưa đem lên hết, Lục Mẫn đã rầm rầm đem mọi chuyện hồi nhỏ của Tô Duyệt Sinh kể hết cho tôi nghe, nào là trốn học, lên lớp bị bắt chép phạt, đánh nhau với người ta, tôi chưa bao giờ nghĩ tới Tô Duyệt Sinh lúc còn nhỏ thì ra là một đứa trẻ nghịch ngợm.
Cuối cùng chị ấy nói: “Sau này nếu em có gì muốn thương lượng với cậu ta, hoặc là cãi nhau ầm ĩ, em sẽ không phải đối thủ của cậu ta đâu“.
Tôi còn chưa nói gì, Tô Duyệt Sinh đã trầm mặt xuống: “Nói gì đó“.
“Chậc chậc! Cũng không sợ làm em gái nhỏ sợ hãi!” Lục Mẫn bày cái mặt quỷ hướng về phía anh, lại quay đầu nhỏ giọng nói với tôi, “Em không cần sợ cậu ta đâu, cậu ta chẳng qua chỉ là hổ giấy“.
Cơm nước xong Tô Duyệt Sinh tự mình lái xe đưa tôi ra sân bay, ở trên xe anh chỉ trầm mặc, lúc đưa tôi vào trong sân bay, anh mới nói: “Chờ xử lý xong chuyện bên này, anh sẽ về ngay“.
Tôi há miệng thở dốc, lại nói không ra lời nào, anh cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, nói: “Đừng nghe Lục Mẫn nói hưu nói vượn, sau này anh sẽ không cãi nhau với em đâu“.
Tôi rốt cục cười cười, nhưng trong nụ cười tràn đầy chua xót, bây giờ tôi mới phát hiện bản thân đã phạm phải sai lầm lớn, tôi đã một bước đặt chân vào vũng bùn rồi, mà lại còn là đầm lầy sâu không thấy đáy. Tô Duyệt Sinh đích thực rất dễ dàng hủy bỏ hôn ước, bởi vì anh vốn không thích hôn ước này. Nhưng tôi lại khiến anh hiểu lầm, nếu biết được chân tướng, anh nhất định sẽ vô cùng vô cùng tức giận.
Nếu lời Trình Tử Tuệ nói là sự thật, thì anh hẳn là loại người có tâm cơ thâm trầm, vậy anh sẽ làm thế nào?
Trên máy bay trở về, tôi luôn suy nghĩ đến vấn đề này. Trình Tử Tuệ gạt tôi chăng? Chị ta nói là vì lợi ích, chị ta không muốn Tô Duyệt Sinh có được cuộc hôn nhân làm tăng thêm nguồn trợ giúp, cho nên chị ta mới muốn tôi đến Bắc Kinh.
Nếu không phải vì nguyên nhân này, vậy còn nguyên nhân nào khiến chị ta làm vậy?
Tôi nghĩ muốn nát đầu cũng nghĩ không ra.