Đừng Nhắc Em Nhớ Lại

Chương 49 :

Ngày đăng: 19:18 18/04/20


Lúc tôi hơi lớn một chút đã từng thấy một người cha cõng con gái trên lưng, tôi cũng không dám nhìn nhiều hơn một cái liếc mắt, tránh cho mẹ tôi đau lòng. Không nghĩ tới bây giờ trưởng thành rồi, còn có cơ hội được người ta cõng trên lưng, Tô Duyệt Sinh nhìn qua khá gầy, nhưng bả vai thì thật rộng, nằm ở mặt trên thế nhưng rất thoải mái, tôi nhìn thấy trong cổ anh đầy mồ hôi, hỏi anh có muốn nghỉ một chút hay không, anh nói: “Em đâu phải nặng lắm“. Sau đó anh kể cho tôi nghe về chuyến đi leo núi Tuyết Sơn của anh, trên lưng cõng một túi dụng cụ nặng nề dùng cho việc dựng lều trại trên núi. Tôi không biết núi Tuyết Sơn ở đâu, nhưng nghe cách anh nói dường như rất thoải mái, giống như ngọn Tuyết Sơn kia cũng không cao lắm. Chúng tôi vừa nói chuyện, vừa đi đến chỗ hàng liễu rũ ở bến tàu, tôi nhanh chóng từ trên lưng anh tụt xuống, chân trần dẫm lên lớp gỗ mới được lát trên đường trong công viên, so với đi trên đường lát đá tốt hơn rất nhiều.



Chiếc thuyền con vịt đang đậu ngay cạnh bến tàu, chúng tôi nhìn quanh một chút, chung quanh im ắng, chỉ có tiếng ếch kêu huyên náo. Hai chúng tôi cẩn thận nghiêng mình đi qua, nhìn kỹ mới phát giác trên mỗi chiếc thuyền đều có dây xích sắt cột cố định thuyền, một đầu khác của sợi xích buộc vào chiếc ghế đá ở bến tàu, tôi và Tô Duyệt Sinh ngồi xổm ở đó cả nửa ngày mới cởi được sợi xích sắt ra, may là không có khóa, có lẽ chẳng ai nghĩ tới sẽ có người lén đến đây trộm thuyền con vịt đâu?



Hiển nhiên cúng tôi cũng không phải đến đây để trộm thuyền, chúng tôi chỉ muốn mượn thuyền bơi một chút mà thôi.



Cởi được sợi xích buộc thuyền, Tô Duyệt Sinh đem sợi xích để lại trên ghế đá, tôi leo lên thuyền trước, Tô Duyệt Sinh đứng ở bến thuyền dùng sức đẩy thuyền ra ngoài, sau đó cũng nhảy lên trên thuyền, thuyền nhỏ hơi lảo đảo, trôi về phía giữa hồ. Tôi vừa hưng phấn vừa sợ hãi, Tô Duyệt Sinh ngồi xuống thử bẻ lái, hai chúng tôi cùng đạp thuyền, chậm rãi bơi về phía giữa hồ.



Ánh trăng phản chiếu trên hồ vô cùng sáng ngời, hôm nay tuy không phải ngày rằm, nhưng hình ảnh vầng trăng bán nguyệt tỏa ánh sáng phản chiếu xuống mặt hồ trong vắt, trông tựa như ảnh ngược của dải ngân hà. Không biết từ lúc nào gió đã ngừng thổi, tiếng ếch kêu cũng không còn nữa, bốn phía yên tĩnh chỉ còn nghe tiếng nước vỗ vào thuyền con vịt, tôi hỏi Tô Duyệt Sinh: “Hồi nhỏ anh có hay đi bơi thuyền con vịt không?”



Tô Duyệt Sinh nói: “Không“.



Trong lòng tôi cảm thấy kỳ quái, hồi nhỏ tôi vì nhà nghèo nên không thể đi chơi thuyền, vậy Tô Duyệt Sinh sao lại không đi?



Thuyền của chúng tôi chậm rãi tiến về phía trong khung cảnh ngược của ánh trăng, chung quanh đều là ánh trăng lấp lánh, như có ai đó đánh vỡ chiếc gương to lớn không gì so sánh được, những mảnh gương vỡ phản chiếu ra từng mảng ánh sáng màu bạc lấp lánh, hoặc giả là có ai đó tiện tay tung từng đốm sao vào trong hồ, ngàn vạn ánh sao nhỏ vụn bị khuấy đảo tán loạn trong hồ, càng giống như ánh sáng của pháo hoa được phóng lên trời vào ngày Tết Nguyên Tiêu, chúng tôi đang an vị ở một nơi mà pháo hoa được bắn tung khắp bầu trời, hồ nước đen tuyền một màu tối tăm, cứ thế làm nổi bật lên từng mảng pháo hoa rực rỡ.



Một nửa gương mặt Tô Duyệt Sinh bị đỉnh thuyền che khuất, mang một vẻ u tối không rõ ràng: “Ba anh luôn bận họp, hoặc là đi công tác. Mẹ anh lúc đó sức khỏe cũng không được tốt lắm, từ nhỏ anh đều được bảo mẫu nuôi lớn, bảo mẫu chưa bao giờ dẫn anh ra công viên chơi. Cho đến lúc vào tiểu học, anh bị đưa vào ký túc xá trường tiểu học quốc tế, mùa hè hàng năm đều đi Âu Châu hoặc Bắc Mỹ, cho nên, anh cũng chưa từng bơi thuyền con vịt bao giờ“.



Giọng anh kể chuyện rất bình thản không nghe ra cảm xúc gì, nhưng tôi biết trong đó chất chứa rất nhiều nỗi khổ riêng. Nếu không phải người trải qua cuộc sống trong gia đình đơn thân ước chừng sẽ rất khó để tưởng tượng ra, tỷ như tôi đã vô số lần tưởng tượng, nếu có phép thuật, tôi thà rằng trở lại sống trong khoảng thời gian đen tối đó, thà rẳng cả đời không được mua quần áo mới, không có tiền mua đồ ăn vặt thật ngon, tôi tình nguyện lấy hết tất cả những gì mình có được để đổi lấy được có cha sống bên cạnh.



Người khác vĩnh viễn sẽ không thể nào hiểu được, tôi hâm mộ những gia đình bình thường cỡ nào, họ có cha có mẹ đầy đủ, đúng vậy, mẹ tôi đối xử với tôi rất rất tốt, nhưng dù sao so với một gia đình như thế vẫn là không giống.



Tôi biết Tô Duyệt Sinh cũng giống tôi, anh cũng sẽ tình nguyện dùng hết thảy mọi thứ để đổi lấy một thời thơ ấu có cha có mẹ cùng đi đến công viên chơi, được đạp thuyền con vịt, tựa như những gia đình bình thường khác, tựa như những đứa trẻ khác vậy.



Thật là một ước muốn tầm thường nhỏ bé, nhưng chúng tôi đều chưa từng có được, hơn nữa, còn là vĩnh viễn không có được.



Anh từ từ nắm chặt lấy tay tôi, ngón tay anh hơi mát, nắm lấy đầu ngón tay tôi, tôi tựa đầu trên bờ vai anh, thuyền theo gió dập dờn trong hồ, tôi nói: “Em hát cho anh nghe nhé“.



Anh nói được.



Tôi thật cẩn thận hát một khúc hát ru cho anh nghe, hồi nhỏ lúc tôi bị bệnh, hoặc những lúc khổ sở, mẹ tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể hát cho tôi nghe. Khi đó nhà nghèo rất nghèo, bà không mua nổi đồ chơi để dỗ tôi, chỉ có thể ca hát cho tôi nghe mà thôi. Bà thường hát nhiều nhất chính là khúc hát ru này, qua tiếng hát của bà, tôi cuối cùng có thể chậm rãi bình tĩnh lại, từ từ chìm vào giấc ngủ, có lẽ trên đời này có một bài hát được hát lên sẽ như một phương thuốc nhiệm màu, nó có thể an ủi ta, khiến ta cảm thấy như đang an toàn trong vòng tay ôm ấp của mẹ, cảm giác của bình yên.



Cho nên mỗi lần tôi đặc biệt khổ sở, đến cùng vẫn hi vọng có người ở bên cạnh hát cho tôi nghe, tùy tiện hát cái gì cũng được, đều sẽ khiến tôi không còn cảm thấy khổ sở nữa. Tôi nhẹ nhàng ôn nhu ngâm nga bài ca dao, cũng là hi vọng tiếng hát của mình có thể giúp Tô Duyệt Sinh cảm thấy giống như tôi không còn khổ sở nữa. Tôi nhẹ nhàng tựa vào vai anh, anh cúi đầu hôn lên đỉnh đầu tôi, ánh trăng mông lung, lỗ tai của anh thật đẹp, hình dáng đường cong nhu hòa, được ánh trăng chiếu vào, giống như một loại bạch ngọc, tôi bỗng nhiên nhớ tới lần anh hát bài Tiểu Tinh Tinh, không khỏi nóng mặt lên, cười nhẹ một tiếng.



“Em cười cái gì?” Anh thấp giọng hỏi tôi.



“Không nói cho anh biết“. Tôi bày ra dáng vẻ ngáo ộp, tôi mới không dại gì nhắc tới sự kiện mất mặt kia. Anh không chớp mắt nhìn tôi, bỗng nhiên ôm lấy eo tôi, hôn tôi thật sâu. Ánh trăng bị đám mây che khuất, dần dần từng ngôi sao tỏa ánh sáng lộ ra, gió đầu hè thổi nhẹ, thoảng trong gió có mùi thơm tinh khiết của hoa hòe, còn có hơi thở trên người anh, mùi rượu nhàn nhạt khiến tôi hơi choáng váng, nụ hôn của anh phảng phất như một hồ nước, khiến người ta sa vào.



Đột nhiên có một luồng ánh sáng trắng như tuyết chiếu qua, đâm vào mắt khiến tôi không mở mắt ra được, sau đó là càng nhiều tia sáng bắn qua, tôi theo bản năng che hai mắt lại, Tô Duyệt Sinh che chắn cho tôi ở phía sau. Tôi thế này mới phát hiện ở trên bờ không biết từ khi nào xuất hiện một đám người, bọn họ cầm đèn pin lớn, không chút khách khí dùng chiếc đèn chói mắt này bao phủ lấy chúng tôi, còn có người hướng về phía chúng tôi ồn ào: “Hai người làm gì thế này! Chạy ra đó làm gì kia chứ!”



“Chèo thuyền qua đây! Chúng tôi là bảo vệ của công viên!”



“Ai cho các người chèo thuyền! Mau vào bờ!”



“Nói cho các người biết chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, họ sẽ tới ngay thôi!”



“Chèo thuyền qua đây!”



Tôi bị đèn pin chiếu vào mặt, ngay cả mắt cũng không mở ra được, Tô Duyệt Sinh một bên che cho tôi ở phía sau, một bên lấy tay che mắt, xem chừng cả đời này của anh chưa bao giờ rơi vào chật vật như vậy. Người của nhóm bảo vệ vừa gọi chúng tôi bơi vào, vừa lấy thuyền chèo ra chỗ chúng tôi, chúng tôi bị hai chiếc thuyền bức bách cập vào bờ, vừa lên bờ liền nhìn thấy cảnh sát, bọn họ thực sự đã báo cảnh sát rồi.



Tôi gần như phát khóc tới nơi, còn Tô Duyệt Sinh thì vẫn bảo trì bình thản, hai chúng tôi đơn giản bị truy hỏi hai câu thì xe 110 bắt đưa về sở cảnh sát, cả đời này tôi còn chưa ngồi qua xe cảnh sát bao giờ, phỏng chừng Tô Duyệt Sinh cũng thế, cảm giác bị nhốt ở phía sau xe cảnh sát... Thật sự là trăm mối ngổn ngang mà!



May mắn họ còn chưa còng tay hai chúng tôi, bằng không thật sự là không còn mặt mũi để sống nữa rồi.



Hơn nửa đêm sở cảnh sát vẫn còn bận rộn, phòng trực ban không lớn, trong gian phòng tràn ngập mùi mì ăn liền, một vị cảnh sát khoảng 40 50 tuổi ngồi phía sau bàn, vừa ăn mì vừa chào hỏi người áp giải chúng tôi đến: “A, lão Trương, lại bắt về đây một đôi uyên ương hoang dã hả?”



Tôi không khỏi trừng trừng mắt.



“Lần này không phải chơi gái, mà là một đôi yêu đương“.



“Hai người yêu đương ông còn dẫn bọn họ về đây làm gì?”



“Đừng nói nữa, đêm hôm khuya khoắt hai vị này không biết mắc kinh phong gì, trèo tường vào công viên chơi thuyền con vịt, bị bảo vệ công viên bắt quả tang tại chỗ!”



Vị cảnh sát ăn mì ăn liền vui vẻ cười không ngừng với tôi và Tô Duyệt Sinh: “Phí chèo thuyền bao nhiêu tiền nhỉ? Một giờ 10 đồng? Hay 20? Hai người các ngươi keo kiệt sao lại keo kiệt đến vậy! Ai, cô gái trẻ à, không phải tôi nói cô nha, dựa vào loại đàn ông không đáng tin cậy như vầy, bình thường cậu ta có cho cô tiền tiêu vặt không, cô nói xem ngay cả 20 đồng mà còn phải tiết kiệm, loại bạn trai này cô cũng thích sao?”



Tôi nhìn nhìn Tô Duyệt Sinh, anh cũng nhìn nhìn tôi, ánh mắt hai chúng tôi đều có một loại bi tráng như nhau.



Những chuyện kế tiếp càng bi tráng hơn, vị cảnh sát ăn mì ăn liền kia hai ba ngụm là giải quyết xong tô mì, bắt đầu lấy khẩu cung của chúng tôi, nói hai chúng tôi gây nguy hại đến an toàn công cộng.



Tô Duyệt Sinh rốt cục không nhịn được, biện bạch nói: “Chúng tôi đâu có gây nguy hại cho an toàn công cộng, chúng tôi chỉ chèo thuyền thôi mà“.



“Thế còn không phải gây nguy hại an toàn công cộng à? Cậu biết bơi không? Được, cho là cậu biết đi, còn cô gái trẻ này có biết bơi không? Trong cảnh tối lửa đèn tắt, lỡ như cô ấy rơi xuống nước cậu cứu được không? Lỡ như cậu không cứu được người ngược lại còn để chính mình ngập trong nước thì biết làm sao bây giờ? Công viên giải trí, đó là nơi được xây dựng để dân chúng du ngoạn, hai người các cậu ở trong công viên làm ra loại chuyện này, trong lòng mọi người sẽ có rất nhiều suy nghĩ! Còn ai dám đến công viên chơi nữa? Còn có thể du ngoạn vui vẻ sao? Sau này còn ai dám chèo thuyền nữa? Thế này không phải là nguy hại đến an toàn công cộng thì là gì?”



Đồng chí cảnh sát thao thao bất tuyệt nói một hơi xong, lúc này mới nhấp một ngụm nước trong bình trà giữ nhiệt, nói: “Được rồi, giờ thì kê khai ra tên tuổi địa chỉ số điện thoại nơi đang làm việc đi!”



Tôi và Tô Duyệt Sinh nhìn nhau, cắn chặt răng, đánh chết cũng không nói.




Tôi nhìn Tô Duyệt Sinh, vừa vặn anh cũng nhìn tôi, hai chúng tôi đều cảm thấy đặc biệt ngượng ngùng, đồng thời xoay đầu qua, nhìn vào máy chụp hình nở nụ cười. Anh thợ chụp ấn nút chụp xong, sau đó từ trên màn hình máy tính hiện ra hình ảnh liền vội vàng gọi hai chúng tôi tới xem: “Hai vị nhìn thử xem, được không?”



Rất giống hai người hợp ý nhau cùng đi đăng ký, độ lớn nhỏ khi so với giấy tờ đăng ký của cả hai cũng rất chính xác, biểu cảm của chúng tôi thế nhưng cũng không tệ lắm, nụ cười của cả hai đều vô cùng ngượng ngùng, giống như đóa hoa vừa mới nở, còn chưa hoàn toàn nở rộ, cánh hoa chỉ vừa hé lộ ra chút nhụy hoa, đặc biệt thanh khiết, mang theo một chút hào quang mơ hồ. Tôi cảm thấy rất vừa lòng, Tô Duyệt Sinh cũng thấy không tệ, liền lập tức đồng ý. Chúng tôi cầm tấm ảnh chụp cùng đi đăng ký giấy, một lần nữa xếp hàng, thủ tục đăng ký làm xong rất nhanh, không bao lâu thì đến phiên chúng tôi. Người chủ trì đăng ký là một nữ nhân viên chức trẻ tuổi, nhìn qua so với tôi cũng không lớn hơn nhiều lắm, gương mặt trắng trẻo nõn nà, cột tóc đuôi ngựa đeo mắt kính, giọng nói rất ôn hòa. Tôi nhìn bảng tên của chị ấy, tên là “Khang Nhã Vân”, càng khẩn trương tôi càng chú ý đến mấy thứ chi tiết vặt vãnh không liên quan, tôi ngẫm nghĩ, người này sẽ phát giấy hôn thú cho chúng tôi, là một người quan trọng cỡ nào, tuy rằng không hề quen biết, nhưng tôi nhất định phải biết tên của chị ấy.



Chị ấy theo thông lệ hỏi chúng tôi mấy vấn đề, vấn đề quan trọng nhất là: “Hai người tự nguyện kết hôn?”



Tô Duyệt Sinh đáp đặc biệt mau: “Phải. Cô ấy cũng vậy“.



“Tự cô ấy trả lời“.



Tôi lấy lại bình tĩnh, nói: “Vâng“.



Tô Duyệt Sinh lúc này dường như là nhẹ nhàng thở ra, quay sang cười với tôi, hôm nay tôi mới biết được, thì ra lúc Tô Duyệt Sinh thật sự cười, khóe miệng sẽ có một chỗ xoáy nhẹ, giống như lúm đồng tiền, trước kia cũng chưa từng thấy qua anh cười như vậy.



Khang Nhã Vân đóng dấu lên chỗ tấm hình chụp của chúng tôi trên tờ hôn thú, sau đó đóng dấu chạm nổi lên, đúng lúc này, chị ấy đột nhiên dừng lại, một lần nữa cầm chứng minh thư của tôi lên, cẩn thận nhìn nhìn, hỏi tôi: “Cô sinh năm 1986?”



Tôi gật gật đầu, Khang Nhã Vân nói: “Chưa đủ 20 tuổi, không thể đăng ký kết hôn“.



Tôi và Tô Duyệt Sinh đều choáng váng, Khang Nhã Vân vỗ vỗ ngực, còn nói may mắn: “Xíu nữa thôi là phạm sai lầm lớn rồi, ai, hai người cũng thật là...” Chị ấy điều chỉnh lại sắc mặt, nói với chúng tôi, “Luật hôn nhân quy định, trai 22 tuổi, gái 20 tuổi mới phù hợp điều kiện đăng ký kết hôn“.



Tô Duyệt Sinh mờ mịt nhìn tôi, tôi cũng mờ mịt nhìn anh, cuối cùng vẫn là tôi nhận lại tài liệu đăng ký cùng giấy chứng nhận. Khang Nhã Vân đoán chừng là sợ chúng tôi sốt ruột, cho nên cố ý cầm một quyển Luật hôn nhân đưa cho chúng tôi, nói: “Trở về nghiên cứu kỹ đi, khi nào đủ tuổi quy định rồi mới nghĩ đến chuyện đăng ký, sang năm các người hãy đến nhé“.



Đi ra chỗ ghi danh, sắc mặt Tô Duyệt Sinh quả thực khó coi không khác gì trận mưa to đêm trước, tôi an ủi anh: “Sang năm lại đến là được mà“.



“Không được, anh sẽ tìm người nghĩ cách“.



“Đã không hợp pháp anh còn nghĩ cách gì nữa?”



Anh cầm lấy tài liệu trong tay tôi: “Em mặc kệ đi, dù sao anh cũng sẽ có cách“.



Lúc chúng tôi còn trẻ, đối với thế giới này là tràn ngập tin tưởng, cảm thấy bản thân sẽ có cách thực hiện được tất cả mọi mong muốn, khi đó, Tô Duyệt Sinh là như thế, và tôi cũng thế. Chúng tôi đều đối với con đường phía trước tràn đầy tin tưởng, thế cho nên quá mức rối rắm với mấy chi tiết vụn vặt, ngược lại không biết rằng tương lai sẽ có vấn đề gì.



Tuy rằng không thể làm được giấy tờ hôn thú trọn vẹn, nhưng việc kết hôn đã là chuyện vô cùng chắc chắn, tôi rốt cục chuyển ra khỏi trường học đến ở nhà Tô Duyệt Sinh, nơi đó trở thành ngôi nhà nhỏ ngọt ngào của chúng tôi. Trước kia không cảm thấy, đến khi dọn ra ở chung rồi mới nhận thấy thì ra bản thân có nhiều đồ đạc này nọ như vậy, Tô Duyệt Sinh lại đặc biệt thích mua sắm này nọ cho tôi, quần áo, giày dép, đồ trang điểm, rất nhanh gian phòng to như vậy đã bị nhét tràn đầy.



Thời gian đó, ngày qua ngày, quả thật có chút u mê hồ đồ, nhưng rất ngọt ngào. Hai người khoan khoái ở cạnh bên nhau cũng không cảm thấy chán, mỗi ngày trôi qua đều thật ngắn ngủi, mỗi ngày đều thật dài lâu. Thời gian mỗi ngày của tôi đều chia làm hai phần, một phần là ở trường học, không có Tô Duyệt Sinh; một phần khác là ở trong nhà, có Tô Duyệt Sinh.



Ở phần cuộc sống có Tô Duyệt Sinh, phong phú vui sướng cỡ nào. Anh thuộc loại người kén ăn như vậy, mà cơm tôi nấu đều có thể mặt không đổi sắc ăn hết, còn đi ngược với lương tâm khen ngon, dỗ tôi cứ tiếp tục phát huy nấu nướng. Ngẫu nhiên anh cũng sẽ tự mình xuống bếp, nấu mấy món Âu Tây cho tôi ăn. Chúng tôi giống như đôi chim bồ câu, mỗi ngày trừ bỏ vui chơi, chính là ăn.



Nhân dịp trường kỷ niệm ngày thành lập cho sinh viên nghỉ học, Tô Duyệt Sinh dẫn tôi đi Hokkaido chơi một chuyến. Vé máy bay khách sạn anh đã sớm đặt sẵn hết rồi, vốn dĩ đã dự tính sau khi đăng ký kết hôn xong sẽ cho tôi kinh hỉ hưởng tuần trăng mật. Kết quả hôn thú không lấy được, nhưng anh vẫn mặt dày mày dạn bắt tôi đi chơi cùng anh, coi như là nghỉ phép. Anh thích trượt tuyết, trước đây tôi cũng không nghĩ tới chính mình sẽ thích môn trượt tuyết như vậy, tôi thậm chí đã học được điều khiển mô tô chạy trên tuyết, mỗi ngày khởi động xe mô tô, ở trên đường tuyết chạy thẳng về phía trước, té ngã cũng không sợ, dù sao cũng không đau, lại đứng lên là được. Chúng tôi ở Hokkaido rất nhiều ngày, mùa xuân đến, nơi này là mùa ế hàng, khách vãng lai vô cùng ít. Khách sạn tọa lạc trên đỉnh núi, phòng ở có kính thủy tinh sát đất nhìn ra hướng Thái Bình Dương. Thế giới rộng lớn mà yên tĩnh như vậy, nơi nơi đều mờ mịt tuyết trắng, xa hơn là vùng biển trải dài mênh mông vô tận, ngoại trừ bông tuyết yên tĩnh lặng lẽ rơi xuống, còn thì cái gì cũng không có, tựa như toàn bộ thế giới này chỉ có hai người chúng tôi.



Ban đêm nơi đây thật đẹp, bầu trời là hoàng hôn, bầu trời xanh dần ngả sang màu tím, như chiếc thấu kính xuyên qua bên kia là quả cầu thủy tinh mùa đông. Từng ngôi sao nhỏ vụn rơi xuống tạo thành dải ánh sáng bạc, thế giới tươi ngọt tựa như mơ, tiếng sóng biển mơ hồ, tôi kề mặt lên kính ngắm sao, bất giác cảm thấy an tĩnh. Tô Duyệt Sinh rút một đóa hồng trong bình hoa ra, nhẹ nhàng cài lên tóc tôi. Tôi quay đầu, anh hôn tôi thật sâu. Ngón tay tôi dán trên kính thủy tinh đã lâu, lúc chạm vào mặt anh ước chừng là vô cùng lạnh lẽo, anh đem ngón tay tôi áp ở trong lòng bàn tay, chậm rãi sưởi ấm cho tôi, hỏi tôi: “Nếu thích nơi này như vậy, hay là anh chuyển đến đây ở luôn có được không?” Thế giới thuần khiết tốt đẹp như vậy, tôi thật sự động tâm muốn vĩnh viễn ở lại nơi này, nhưng mẹ tôi chỉ có một mình tôi, tôi không thể ích kỷ như vậy, bỏ mặc bà một mình chạy trốn, nghĩ đến mẹ, trong lòng tôi nói không nên lời phiền não, nhưng tôi không muốn để Tô Duyệt Sinh nhận ra phiền não này, tôi cười hì hì nói: “Ở đây ngay cả hạt dưa cũng không có, rất không thích hợp cho người ở“.



Lúc xuất cảnh tôi có cầm theo một gói hạt dưa, chuẩn bị để trên đường giết thời gian, lúc đi xe lửa đến Hokkaido có mời mấy người ngồi bên cạnh, bọn họ đều lễ phép từ chối, tôi mới biết thì ra người Nhật Bản không ăn hạt dưa. Bọn họ thấy tôi cắn hạt dưa, tựa như nhìn thấy chuyện lạ trên đời. Sau này Tô Duyệt Sinh có nói với tôi, Nhật Bản chỉ dùng hạt dưa để nuôi chim, lúc đó tôi thẹn quá hóa giận, anh lại ôm lấy vai tôi: “Em chính là con chim nhỏ anh nuôi, nơi nào cũng không cho phép đi, chỉ có thể đi cùng anh thôi“.



Ngốc thật, nhưng con người đang trong lúc yêu đương cuồng nhiệt, làm sao có thể nhận ra mình ngốc? Dù có ngốc nghếch nghe qua mấy lời tình tứ, đều sẽ cảm thấy ngọt ngào như mật.



Tựa như hiện giờ, Tô Duyệt Sinh biết rõ là tôi nói lung tung, nhưng anh cái gì cũng không nói, chỉ cười điểm điểm cái mũi của tôi.



Trong điện thoại của Tô Duyệt Sinh, số của tôi được xếp đầu tiên, hơn nữa còn đặt tên là Vợ. Di động của tôi lại như cũ không lưu số của anh, bởi vì tôi sợ mẹ phát hiện ra.



Nếu mẹ mà biết tôi đang ở cùng Tô Duyệt Sinh, nhất định sẽ vô cùng vô cùng thất vọng, tôi không biết nên nói như thế nào để thuyết phục bà, đành phải lảng tránh suy nghĩ đến vấn đề này.



Cùng ở chung với Tô Duyệt Sinh, tôi mới phát hiện buổi sáng anh rất thích ngủ nướng, bất kể kêu gọi thế nào cũng sẽ không dậy nổi giường, cho dù trời có sập xuống, anh cũng vẫn cằn nhằn thiêm thiếp nằm trên giường thêm một lúc nữa, không chỉ có mình anh ngủ nướng, còn không cho tôi rời giường nữa kia.



Cũng bởi vì tật xấu này của anh, cho nên nhiều lần tôi xém chút là tới lớp trễ, tiết buổi sáng lại nhiều, rất nhiều môn quan trọng đều xếp vào buổi sáng, sáng nào tôi cũng gần như là hốt ha hốt hoảng ra khỏi cửa, Tô Duyệt Sinh thì đuổi theo ở phía sau: “Anh lái xe đưa em đi!”



Xe của anh rất nổi trội, tôi mới không tình nguyện bị các sinh viên khác chú ý, tin tức truyền đi truyền đi bị biến dạng, dần dần sẽ thành những lời khó nghe. Mắt thấy không còn kịp rồi, tôi cũng chỉ cho phép anh dừng xe ở một chỗ cách khá xa trường học, sau đó tự mình chạy tới.



Kỹ xảo mang giày cao gót chạy vội của tôi, có lẽ được luyện ra từ đây cũng nên.



Tôi vùn vụt chạy vào lớp học, may mắn không bị trễ nhiều lắm, kỷ luật ở trường đại học lỏng lẻo, các thầy giáo đa phần mắt nhắm mắt mở, cũng chỉ coi như không phát hiện ra.



Ngồi xuống nghe xong một môn, một bạn học ngồi ở chỗ cửa sau phòng học truyền đến một túi giấy nóng hổi cho tôi, mở ra thì thấy hiển nhiên là bánh bao cùng sữa đậu nành, di động ong ong vang lên tiếng chuông, Tô Duyệt Sinh nhắn tin tới nói: “Len lén cắn một ngụm đi“.



Lo lắng này khiến người bạn cùng phòng của tôi phát hiện được, cô ấy mím môi cười nói: “Bạn trai của cậu tốt với cậu thật đó“.



Bánh bao thì tôi còn không để ý lén cắn một ngụm, đợi đến lúc hết giờ tôi mới lấy ra ăn điểm tâm, vừa ăn vừa thẹn quá hóa giận nhắn tin cho Tô Duyệt Sinh: “Anh đừng trong lúc em đang ở trong lớp chuyển điểm tâm vào cho em có được hay không, ảnh hưởng không tốt“.



“Bụng không lên lớp mới không tốt!”



Tôi quả thực không biết nói sao, nếu không phải tại anh buổi sáng ngủ nướng, tôi có thể đến trễ sao? Nhưng anh lại không có nhiều kiên nhẫn đối với chuyện nhắn tin, tôi mà trả lời một hồi, chỉ e là anh sẽ trực tiếp gọi điện thoại tới thôi.



Đối với anh như thế đã là vô cùng phá lệ rồi... chứ đối với những người khác từ trước tới giờ anh đều là điện thoại đến điện thoại đi, chỉ có tôi bởi vì phải vào lớp, anh còn nhân nhượng gửi tin nhắn cho tôi.



Bánh bao hôm đó là nhân rau xanh nấm hương, vì sao tôi lại nhớ rõ ràng như vậy, bởi vì hôm đó đã xảy ra rất nhiều chuyện. Nếu nói đời người là bề mặt êm đềm an tĩnh của con sông, khi nó phải trôi qua eo núi cong, sẽ đột nhiên tạo nên nhiều bọt sóng dâng trào, thường thường khiến ta tan xương nát thịt mà không nhận ra.