Đừng Nhắc Em Nhớ Lại

Chương 54 :

Ngày đăng: 19:18 18/04/20


Tôi một giọt nước mắt cũng không rơi, tôi cảm thấy đây nhất định là giả, nhất định là đang trong cơn ác mộng, buổi sáng lúc mẹ ra khỏi nhà, còn dặn dò người giúp việc nấu canh cho tôi, bà nói gần đây tôi gầy quá, nấu canh thịt bò bồi bổ cho tôi. Gầy đây tôi ăn gì cũng không vô, mẹ tôi nói: “Đứa nhỏ này không ngoan như con hồi đó, hồi đó lúc mẹ mang thai con, ăn cái gì cũng nuốt trôi, một lần có thể ăn ba chén cơm, ăn canh húp một cái chính là nửa nồi“.



Mẹ tôi vốn không muốn tôi sinh đứa nhỏ này, nhưng tôi kiên trì, bà cũng chấp nhận. Trên đời không gì có thể lay chuyển được lòng cha mẹ thương con, trừ phi cha mẹ thật sự không thương con cái, bằng không cho dù con cái có gây ra chuyện đại nghịch bất đạo mất mặt xấu hổ thế nào, cha mẹ vẫn sẽ nghĩ cách dỗ nó ăn cơm, đừng để nó gầy đi.



Còn bây giờ mẹ tôi nằm trong phòng bệnh, cả người cắm đầy ống dẫn, máy móc vĩ đại duy trì hơi thở của bà, tim bà còn đập, nhưng không có ý thức. Dù tôi gọi thế nào, bà cũng sẽ không trợn mắt nhìn tôi nữa.



Bác sĩ vất vả giải thích với tôi, mẹ tôi không phải trở thành người thực vật, người thực vật còn có khả năng thức tỉnh, nhưng mẹ tôi thì đã chết não rồi, hiện giờ chỉ là chết lâm sàng, não chết không thể cho là đã chết, cho nên bây giờ chỉ có thể duy trì, chờ quyết định của tôi.



Cảnh sát giao thông tuy là nam, nhưng tính cách rất ôn hòa, đặc biệt thương cảm nhìn tôi, nói: “Còn người thân thuộc nào để báo tin không? Để bọn họ đến đây với cô. Sau này còn rất nhiều thủ tục phải làm“.



Tôi nói: “Tôi không có thân thích“.



Tôi ngay cả cha là ai cũng không biết, mẹ tôi đã sớm chặt đứt lui tới với nhà mẹ đẻ của bà. Hai mẹ con tôi cô đơn sống trên đời này, mẹ tôi cho tới bây giờ, cũng chỉ có tôi thôi.



Cảnh sát giao thông hỏi: “Luật sư của bên gây ra tai nạn muốn nói chuyện với cô, cô có muốn gặp anh ta không?”



Luật sư của bên gây ra tai nạn?




Tôi nói: “Bọn họ không chịu con chịu“.



Bác sĩ cũng có nói với tôi, tôi cũng biết rõ việc này không có ý nghĩa, nhưng mẹ tôi còn nằm đó một ngày, tôi cuối cùng vẫn là có hi vọng, hi vọng kỳ tích xuất hiện, hi vọng bác sĩ chẩn đoán sai, hi vọng mẹ tôi có thể tỉnh lại. Trong y học có nhiều kỳ tích như vậy, có lý do nào để tôi tin tưởng, rằng mẹ tôi thật sự sẽ không bao giờ tỉnh lại.



Luật sư bên đối phương thấy tôi hoàn toàn không phối hợp, cười lạnh nói: “Đến lúc đó cô đừng hối hận“.



Có gì để mà hối hận, tôi muốn cứu mẹ tôi, người thân duy nhất của tôi trên cõi đời này, người sinh tôi nuôi tôi, mẹ tôi.



Ở bệnh viện vài ngày, thật sự quá mau, cũng thật sự quá chậm. Mỗi ngày tôi nhìn thấy y tá ăn cơm, cũng gọi cho mình một phần cơm. Kỳ thực ăn không trôi, ăn xong cũng là ôm bồn cầu nôn. Lúc tối nằm trên giường gấp, luôn ảo tưởng bác sĩ gọi tôi dậy, nói với tôi kỳ tích đã xuất hiện, mẹ tôi tỉnh dậy rồi.



Giai đoạn đó tôi bị áp lực rất lớn, trong lỗ tai luôn ong ong vang vang, như có 100 chiếc máy bay giáng xuống đầu. Tôi chạy đến phòng khám bệnh của bác sĩ chuyên khoa, bác sĩ chuyên khoa nói là do áp lực quá lớn, lo lắng hệ thần kinh của tôi sẽ gây điếc. Bà khuyên tôi hãy thoải mái, nhưng tôi làm sao có thể thoải mái được.



Cuộc sống đã đẩy tôi vào vực sâu, nó lại còn cảm thấy không đủ, lại ném xuống vực sâu một khối đá to.



Chị Lý Kế toán trưởng của mẹ tôi bỏ trốn, nghe nói chị ta lấy tiền công dùng để mua đất, còn đi vay nặng lãi. Hôm đó sau khi đưa cho tôi mấy vạn tiền kia, liền ôm tiền bỏ trốn. Tôi nhận được điện thoại của nhân viên tài vụ lập tức chạy tới thẩm mỹ viện, phòng tài vụ lộn xộn, nhân viên tài vụ cũng không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, đang ngồi ở chỗ kia lo sợ đến phát khóc.