Dung Nham
Chương 1 : Phúc tinh xung hỉ
Ngày đăng: 12:33 19/04/20
*Phúc tinh (cứu tinh): người hoặc vật mang lại hạnh phúc hoặc hi vọng cho người khác
Xung hỉ: làm việc hỉ (như cưới con dâu để giải trừ vận xui, tà khí)
Đình Biệt Ly dưới chân núi Vân Vụ.
Bên đình có một tấm bia ghi tên núi Vân Vụ, phía sau bia là một con đường lớn duy nhất dẫn lên núi. Chủ nhân của ngọn núi Vân Vụ này là một thần y nổi tiếng trên giang hồ, mọi người ai cũng biết đó là một quái nhân. Người đời vẫn gọi ông ta là Vân Vụ lão nhân.
Vân Vụ lão nhân tính tình kì quái, lại nhiều quy tắc, không phải bệnh nguy kịch không trị, không có hai ngàn lương bạc không trị, nhìn người không thuận mắt không trị. Trừ bệnh nhân ra những người khác không ai được theo lên núi, người xin được chữa bệnh còn phải làm ba việc cho Vân Vụ lão nhân, mà ba việc này tùy lúc lão sẽ thông báo. Lão nhân đó thực sự là rất kiêu ngạo.
Hàn Tiếu đứng bên góc đình Biệt Ly, ngước mắt nhìn lên đỉnh núi Vân Vụ. Thực ra đối với những thần y hám lợi lại ra điều kiện hà khắc như vậy nàng rất không thích. Nhưng mọi chuyện đang phải trông chờ người ta, nàng thực cùng đường rồi, không có chuyện gì là không thể được. Vì bệnh tình của đệ đệ Hàn Nhạc, Hàn Tiếu đã gửi một bức thư xin cứu chữa lên núi Vân Vụ. Hôm nay là ngày thứ sáu mươi lăm kể từ khi phong thư thứ nhất được gửi đi, nhưng vẫn chưa có tin tức gì. Hàn Tiếu không nổi giận, chỉ cần họ chưa từ chối thì vẫn còn khả năng bức thư sẽ được xem qua, Vân Vụ lão nhân sẽ đột nhiên mở lòng từ bi mà nguyện ý cứu đệ đệ nàng một mạng.
Hàn Tiếu năm nay mười bốn tuổi. Ngày bảy tháng năm là sinh nhật mười bốn tuổi của nàng, cũng là ngày nàng cõng đệ đệ trên lưng đi đến được Bách Kiều thành dưới chân núi Vân Vụ này. Bách Kiều thành đúng như tên gọi của nó, có cả trăm cây cầu trong thành nhưng nơi này lại nổi danh nhờ vào những y quán trong thành.
Trong Bách Kiều thành, danh y rất nhiều. Phần đông các hàng quán, cửa hàng trong thành đều có liên quan đến nghề y. Nghe nói thành chủ Nhiếp Thừa Nham, tuổi trẻ tài cao lại vô cùng quyết đoán, vì thấy tiêu chuẩn xem bệnh hà khắc của Vân Vụ lão nhân không thuận mắt liền vung tiền như rác, xây thành, mở cửa hiệu ngay dưới chân núi, cho mời các danh y đến ở, còn mua cả ngàn mẫu ruộng tốt để gieo trồng thảo dược. Trong thành Bách Kiều, nhà nhà đều an cư lạc nghiệp, không có tệ nạn, lừa lọc gì nhau, người ở đây rất tốt bụng, hay làm phước. Các y quán, tiệm thuốc bắc thì giá cả phải chăng. Nhờ công lao to lớn của thành chủ Nhiếp Thừa Nham mà chỉ trong vòng ba, bốn năm, danh tiếng của Bách Kiều thành lan xa, rất nhiều người mắc bệnh hiểm nghèo không ngại đường xá xa xôi đến đây chữa trị.
Hàn Tiếu cũng vì nghe danh mà đến, nàng hy vọng tìm được một vị thầy thuốc có thể cứu mạng cho đệ đệ mình, đáng tiếc là nàng lại phải thất vọng rồi. Đã đi qua hơn mười y quán trong thành đều không ai dám nói có thể trị khỏi cho Hàn Nhạc, ba tháng qua, bệnh của Hàn Nhạc cũng không chuyển biến thêm được chút gì. Mấy vị đại phu đều khuyên Hàn Tiếu nên đi cầu xin Vân Vụ lão nhân, ông ấy tuy xảo quyệt, hà khắc nhưng y thuật lại xuất quỷ nhập thần. Nếu ông ấy chịu ra tay giúp đỡ thì bệnh tình của Hàn Nhạc còn có chút hy vọng.
Hàn Tiếu không còn cách nào khác, chỉ có thể cầu y ở núi Vân Vụ, nhưng quá trình này lại thực sự gian nan. Hàn Tiếu không có tiền, ở trong thành Bách Kiều toàn bộ đều dựa vào việc giúp các y quán chăm sóc người bệnh, làm lụng cực khổ, vất vả để đổi lấy chút tiền mua thuốc, khám bệnh cho Hàn Nhạc. Muốn lên núi Vân Vụ phải có một ngàn lượng bạc, nàng sợ là cả đời cũng kiếm không ra được số tiền đó. Mà Vân Vụ lão nhân cũng không chịu xuất đầu lộ diện làm nàng muốn trực tiếp cầu xin cũng chịu.
Lúc Hàn Tiếu mang Hàn Nhạc đến thành Bách Kiều đã từng gặp phải chuyện như thế này. Hàn Nhạc chỉ mới mười tuổi mà bị bệnh đã hai năm trời, hắn vốn dĩ nổi danh là thần đồng trong Mẫn thành, năm hắn lên bảy cha mẹ lên núi lễ Phật gặp phải bọn thổ phỉ, đều mất cả. Chú thím vốn không có con, thấy Hàn Nhạc thông minh lanh lợi nên nhận hai chị em Hàn Tiếu về nuôi. Không ngờ hai năm sau, thím có thai, có con ruột của mình rồi lại đâm ra chán ghét Hàn Tiếu, Hàn Nhạc. Lúc ấy chẳng hiểu tại sao Hàn Nhạc lại đổ bệnh, đi khám khắp nơi trong thành nhưng chẳng ai tìm được nguyên do, chỉ nói mạch đập rất yếu, sống không quá ba tháng nữa.
Chú thím đương nhiên không còn thiết tha gì chuyện nuôi nấng hai chị em nữa, sợ bệnh của Hàn Nhạc sẽ lây cho đứa con của mình. Thấy vẻ mặt ghét bỏ của chú thím, Hàn Tiếu không nói không rằng, cõng đệ đệ trên lưng, lấy một ít bạc do cha mẹ để lại lên đường cầu y.
Lúc ấy Hàn Tiếu chỉ mới mười hai tuổi, lại mang theo Hàn Nhạc chỉ mới tám tuổi bên mình nên cuộc sống rất khó khăn, nàng xác định mục tiêu, cứ đến mấy y quán, năn nỉ người ta cho mình ở nhờ, mình sẽ tình nguyện làm chân sai vặt kiếm sống qua ngày. Lúc đấy lão thái thái Lưu gia – nhà giàu số một trong thành bệnh nặng, thầy thuốc mang theo mấy đệ tử của mình đến bắt mạch, Hàn Tiếu vác cái hòm thuốc trên lưng đi theo sau, lão thái thái nhìn thấy Hàn Tiếu thông minh, nhanh nhẹn kêu nàng ở lại với mình. Lão thái thái bệnh nặng nhưng từ lúc có Hàn Tiếu chăm sóc, thân thể ngày càng tốt hơn. Lưu gia thấy Hàn Tiếu giống phúc tinh, liền kêu nàng mang theo đệ đệ dọn đến ở. Hơn nửa năm trôi qua, thầy thuốc chẩn bệnh cho Hàn Nhạc trong thành dường như đã hết mà cũng chẳng có chuyển biến gì. Hàn Tiếu suy đi tính lại, cuối cùng vẫn từ biệt Lưu gia, đem đệ đệ đến nơi khác cầu y.
Lão thái thái không nỡ nhưng cũng bị tình chị em của hai người làm cho cảm động, cho Hàn Tiếu chút lộ phí đi đường. Trước khi đi còn dặn, dù có chữa được bệnh hay không thì nơi này luôn hoan nghênh họ trở về.
Hàn Tiếu cứ vừa đi vừa nghe ngóng. Đến mấy y quán nàng đều xin làm chân sai vặt, chăm sóc người bệnh, vừa có chỗ dung thân lại vừa có lộ phí, dược phí. Hơn nữa Hàn Nhạc thông minh, khôn khéo, rất biết cách nịnh nọt, lấy lòng người khác, trên người lại đang mang bệnh, bộ dạng cực kì đáng thương làm không ít thầy thuốc phải mủi lòng cho bọn họ ở nhờ.
Mà Hàn Tiếu từ nhỏ vốn đã rất hứng thú với thảo dược, y thuật, chẳng qua vì nàng là nữ nhân, đọc sách, biết chữ đã là may mắn chứ đừng nói là xin đi học y. Nàng cứ mang theo Hàn Nhạc cầu y, xem mạch như vậy suốt cả quãng đường cũng học được không ít về y thuật. Mà kể cũng lạ, thầy thuốc xem bệnh cho Hàn Nhạc ai cũng bảo hắn sống không được bao lâu nữa đâu. Vậy mà Hàn Tiếu cõng hắn trên lưng đi đông đi tây, đi ngược đi xuôi ròng rã cả hai năm trời mà Hàn Nhạc cũng không chết.
Hiện giờ, tới thành Bách Kiều, thầy thuốc xem bệnh cho Hàn Nhạc nghe nói bệnh này đã hơn hai năm rồi đều rất kinh ngạc. Mà Hàn Tiếu làm việc ở trong thành, trừ bỏ chuyện khó tin đó những người bệnh nàng chăm sóc tới nay cũng chẳng có ai chết cả. Đều là do phúc khí của nàng.
Phải biết rằng mấy người có bệnh đều rất mê tín, nói y quán này có phúc tinh ở tự nhiên người đến xem bệnh rất đông. Đó cũng chính là lí do mà Hàn Tiếu có thể thuận lợi sống ở đây được hơn năm tháng qua.
Bà lão đến bắt người hôm nay, vừa nhìn đã biết nhà giàu mà chẳng hiểu tại sao lại bắt Hàn Tiếu về thành thân, nhất định là do trong nhà có người bệnh nặng mà không trị lại nghe lời đồn trong thành nên có ý muốn bắt phúc tinh về sống chung để cứu mạng đây.
Có câu có bệnh vái tứ phương, phải dùng đến hạ sách bắt phúc tinh này thì chắc thầy thuốc đã bó tay. Cho nên những lời bà ấy nói Hàn Tiếu thực sự chẳng tin. Lão bà cười mắng Hàn Tiếu: “Đừng nhiều lời vô ích, chuyện lần này là ngươi được lợi lớn đấy, đừng quên đệ đệ ngươi đang nằm trong tay chúng ta, cho nên ngươi không muốn cũng phải gả”.