Dung Nham
Chương 18 : Bỏ cánh tay giữ tính mạng
Ngày đăng: 12:33 19/04/20
Vân Vụ lão nhân không đáp lại lời nàng, chỉ hỏi tiểu bộc lúc này là giờ nào rồi thong thả ung dung ăn nốt hai miếng cơm cuối cùng. Hàn Tiếu không dám thúc giục, đứng yên một bên đợi. Vân Vụ lão nhân nghỉ ngơi một lát bằng thời gian uống nửa chén trà, sau đó đứng dậy, mang theo mấy người bọn họ quay trở lại Thanh Các.
Mục Viễn lẳng lặng nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, nghe được có tiếng người bước vào thì hơi mở mắt ra nhìn. Hắn ngó chừng Hàn Tiếu, nhẹ giọng nói: “Ta nghĩ, nếu như ta thua ngươi thì hẳn là ta đang tự nhạo báng bản thân mình. Ta thà để cho kẻ gian nhạo báng còn hơn là bị chính mình xem thường”.
Hàn Tiếu thấy hắn quay lại thì kích động suýt khóc, “Không không, tiểu tướng quân lợi hại hơn ta rất nhiều, tiểu tướng quân chữa khỏi vết thương chính là bảo vệ anh tài quốc gia”.
Vân Vụ lão nhân nhìn Mục Viễn, chỉ hỏi một câu: “Đã nghĩ thông chưa? Muốn cánh tay hay là muốn mạng?”.
Mục Viễn hít một hơi thật sâu, “Ta vẫn còn có cánh tay trái”.
Hàn Tiếu ở bên cạnh gắng sức gật đầu. Vân Vụ lão nhân nghiêng đầu nhìn nàng một cái, quay đầu nói với đám người Phương Kiều: “Châm hương, nấu nước, chuẩn bị đi!”.
Phương Kiều lĩnh mệnh ra ngoài giao việc cho hạ nhân, Lý Mộc lấy mê thần hương, châm lên, đặt trên đầu giường Mục Viễn. Tiết Tùng lấy một viên đan dược ra cho Hàn Tiếu uống, nói là thuốc giải mê thần hương. Vân Vụ lão nhân vừa cẩn thận kiểm tra lại vết thương trên người Mục Viễn một lần nữa vừa chẩn mạch, sau đó nhanh chóng viết đơn thuốc. Tiết Tùng giao đơn thuốc cho y bộc ngoài cửa, người đó chạy như bay về phía dược phòng.
Vân Vụ lão nhân nói với Mục Viễn: “Thời gian của ngươi không còn nhiều lắm, ta cần phải lấy độc trùng ra trước khi độc dược trong người ngươi phát tác. Có một số việc ngươi cần biết ngay bây giờ”.
Mục Viễn gật đầu, Vân Vụ lão nhân nói tiếp: “Sử dụng mê thần hương lúc này sẽ khiến thân thể ngươi bị tê dại mà ý thức vẫn thanh tỉnh, làm vậy mặc dù có thể giảm nhẹ sự đau đớn khi động dao nhưng bởi vì còn có ý thức nên không thể tránh được đau đớn. Sở dĩ phải làm thế là do nếu ngươi lâm vào hôn mê thì độc trùng sẽ không thể thức tỉnh, như vậy việc lấy độc trùng ra sẽ gặp thất bại”.
“Mục Viễn hiểu, thần y tiên sinh chỉ cần để ý việc khử độc, chút đau đớn này, Mục Viễn chịu được”.
Vân Vụ lão nhân gật đầu, lãnh đạm nói tiếp: “Để trừ được hết độc tính, trước hết ta phải chặt đứt cánh tay của ngươi, nạo bỏ thịt rữa, bắt đầu từ chỗ này”. Ông chỉ vào vị trí giữa cánh tay của Mục Viễn, Mục Viễn thoáng nhíu mày nhưng vẫn gật đầu. “Để bảo vệ trái tim của ngươi, độc trùng trên vai và cánh tay sẽ được đẩy ra từ chỗ cánh tay bị chặt, còn độc từ tâm thất trở xuống, ta phải mổ bụng ngươi mới trừ sạch được”. Vân Vụ lão nhân lại chỉ tay lên bụng hắn rồi nói tiếp: “Những nơi khác thì không hề gì. Trước khi trời tối ta sẽ làm xong những việc này. Mười ngày sau ngươi có thể đi về nhà được”.
Mục Viễn khẽ cắn răng, trầm giọng nói: “Đa tạ thần y tiên sinh”. Hắn liếc mắt nhìn qua Hàn Tiếu, Hàn Tiếu cười một tiếng khích lệ hắn. Nàng cảm thấy những lời Vân Vụ lão nhân nói rất thần kỳ, chặt cánh tay, thậm chí còn mổ bụng, như vậy người vẫn còn có thể sống sao?
Sợ ở trong phòng quấy rầy giấc ngủ của Nhiếp Thừa Nham, nàng che miệng đi về phía phòng ngoài. Đang lau nước mắt, chợt nghe thấy tiếng chuông đầu giường Nhiếp Thừa Nham vang lên. Nàng vội vàng lấy ống tay áo lau vết lệ, vờ như không có chuyện gì chạy tới bên: “Chủ tử, người đã tỉnh?”.
Nghiếp Thừa Nham tự mình đưa tay vén rèm lên, người ngồi tựa đầu giường, nhìn thấy gương mặt giả bộ tươi cười của nàng thì bất đắc dĩ thở dài, “Ngươi khóc cái gì?”.
Vẻ dịu dàng trong giọng nói của hắn khiến nàng giật mình, không kìm được mà nói thật: “Chủ tử, nô tỳ cảm thấy đau lòng”.
Nhiếp Thừa Nham nhíu mày, “Hôm nay ngươi bị ức hiếp?”.
“Không có”.
“Vậy ngươi đau lòng cái gì?”.
“Nô tỳ không biết nên diễn tả thế nào”.
Nhiếp Thừa Nham trợn mắt, nha đầu này thật kỳ quái! “Đau lòng để khi khác, ngươi mệt mỏi cả ngày hôm nay, đi nghỉ đi”.
Hàn Tiếu vẫn đứng ở đó không đi, Nhiếp Thừa Nham cũng im lặng tựa vào đầu giường không động đậy. Một lúc lâu sau, Hàn Tiếu nhỏ giọng hỏi: “Chủ tử có thể an ủi nô tỳ một chút không?”.
Nhiếp Thừa Nham trừng mắt nhìn nàng, nhưng vẫn hỏi: “Trong đầu ngươi vừa có suy nghĩ quái đản gì thế?”.
Hàn Tiếu rưng rưng nước mắt, bộ dạng tội nghiệp đáng thương nói: “Trước kia cha ta thường xoa đầu ta, nói với ta rằng: Tiếu Tiếu, con phải dũng cảm lên. Chủ tử, người rất giống cha ta, người có thể xoa đầu ta, nói với ta như vậy được không?”.