Dung Nham

Chương 25 : Độc Lục Tuyết

Ngày đăng: 12:33 19/04/20


Uống nước? Ý gì đây? Hai người con trai kỳ cục một lớn một nhỏ vẫn khó chịu trừng mắt nhìn Hàn Tiếu. Hàn Tiếu hắc hắc cười gượng hai tiếng, chỉ đành nói: “Ấy, uống nước cho hạ hỏa”. Tiếc là hai người kia vẫn không hề nhúc nhích.



Hàn Tiếu buộc lòng phải tiếp tục: “ Trong ‘Hoàng đế nội kinh’ có nói, một bộ dưỡng sinh bình vị tán, ba phần thuận khí thái hòa thang. Mà thái hòa thang này không phải chính là nước đã đun sôi kỹ rồi sao. ‘Bản thảo cương mục’ cũng viết thái hòa thang có lợi cho dương khí và rối loạn hành kinh. Đây là loại thuốc hay giúp thanh nhiệt, giải độc. Vậy nên, nước thực ra rất tốt, hai người hãy uống nhiều một chút, uống nhiều một chút”, quanh đi quẩn lại chuyển hướng sang chuyện khác là được rồi.



Nhiếp Thừa Nham trả chén lại cho nàng, cười khổ: “Không phải nước cứ đun sôi liền gọi là thái hòa thang, phải là nước được đun sôi nhiều lần, để hơi ấm một tý rồi uống, vậy mới gọi là thái hòa thang. Uống nhiều hay ít, uống như thế nào cũng phải tùy thuộc vào bệnh trạng, không phải cứ uống vào là tốt. Ngươi nha, đúng là hiểu biết nông cạn!”.  



Hàn Tiếu nhận chén lại, cắn cắn môi, hiểu biết của nàng quả nhiên ít đến đáng thương, chỉ đọc thuộc lòng sách thôi còn chưa đủ, ngay cả nước trắng đun sôi kỹ cũng có nhiều điều cần chú ý như vậy. Cái thế giới y lý y thuật này quả nhiên bác đại tinh thâm*.



*Bác đại tinh thâm: uyên thâm, uyên bác.



Hàn Nhạc ôm túi nước, thấy tỷ tỷ bị giáo huấn thì trề môi vẻ mất hứng, thay nàng biện bạch: “Tỷ tỷ của ta rất thông minh! Chưa có ai nghiêm túc dạy qua cho tỷ, đều là tỷ ấy tự mày mò sách vở, nhìn thầy thuốc khám bệnh, còn tự mình cân nhắc học hành. Có thể hiểu biết nửa vời đã quá bản lĩnh rồi!”.



Nhiếp Thừa Nham không thèm để ý tới Hàn Nhạc, chỉ hướng Hàn Tiếu nói: “Ngươi đã có quyết tâm học hành như thế thì đừng quản người khác thế nào, tiếp tục kiên trì. Chỉ có nghị lực thôi thì vẫn chưa đủ, còn phải có phương pháp, vừa học bằng cách nhớ vừa to gan dám làm cũng không thể thành tài được, nếu có cơ hội thì phải thực hành thật nhiều”.



Hàn Tiếu hơi sững sờ, hắn luôn không ngăn cản nàng học y, thậm chí còn khích lệ nàng, điều này làm Hàn Tiếu thực sự rất cảm kích. Chỉ là “thành tài” ý nói trở thành đại phu hay sao? Ngay cả các cô nương ở Tố y quán cũng không được tính là đại phu chân chính, nàng chỉ là một nô tỳ sao có thể “thành tài” được?



Hàn Nhạc nhìn Nhiếp Thừa Nham, lại nhìn Hàn Tiếu có chút đăm chiêu.


Nhiếp Thừa Nham lạnh nhạt nói: “Nô tỳ nhà ta không hôn không giá*, chỉ có giấy bán thân thôi, không thấy giấy hôn thú nào. Còn nói đến tốt hay không, quả thật rất tốt. Ít ra thì cũng không đá không đập ta”. Hắn nói xong lời này thì thấy Long Tam vô ý thức sờ sờ cái gáy. Còn Hàn Tiếu thì kinh ngạc nhìn về phía chủ tử nhà mình, nàng chưa bao giờ nói với hắn chuyện nàng đánh ngã Long thiếu gia.             



*Không hôn không giá: chưa kết hôn cũng chưa gả đi.



Nhiếp Thừa Nham không nhìn nàng, gọi nàng ra bên ngoài đợi, nói rằng có việc phải bàn bạc. Hàn Tiếu hành lễ rồi đi ra ngoài, đóng cửa lại, những thanh âm trong phòng ngay lập tức nghe không rõ ràng nữa. Hàn Tiếu giữ lễ bước ra xa hai bước, nhưng qua một hồi nàng khó lòng mà kiềm chế được tính hiếu kì của mình. Long thiếu gia vì chuyện chủ tử bị trúng độc mới đến, chân tướng rốt cuộc là như thế nào? Hung thủ là ai? Mục đích là gì? Có manh mối gì? Chủ tử có hay không thực sự tính toán xem nàng như một quân cờ đem bán đi? Rốt cục thì có gì nguy hiểm đang chờ nàng? Chủ tử lần nữa lên núi có dự định thế nào?



Nàng càng nghĩ lại càng có nhiều thắc mắc, nhịn không được bước từng bước chậm rãi về phía cánh cửa. Phía sau cánh cửa loáng thoáng nghe được tiếng người, nhưng nàng nghe không rõ, bốn bề vắng lặng, Hàn Tiếu rốt cục cũng lấy được chút can đảm, dán lỗ tai sát vào cạnh cửa nghe lén.



“Ta còn dò la được một tin tức, liên quan tới lão già nhà ngươi”, đó là giọng nói của Long Tam. Hàn Tiếu đem lỗ tai đè nén, cố gắng nghe tiếp. “Nghe nói năm xưa trong số những người cùng thời với lão nhân gia nhà ngươi, có người gọi là Bành Đông, người này y thuật thần kì, thanh danh vang dội, tục truyền người qua tay hắn chữa trị chưa từng có ai chết. Hắn lại là kẻ hiền lành, cứu giúp không ít người, là đại phu trẻ tuổi có tiếng tăm nhất trong chốn giang hồ lúc đấy. Lão nhân nhà ngươi thấy hắn không thuận mắt, một lần cá cược với hắn, người thua phải rời khỏi Trung Nguyên, vĩnh viễn không được bước vào giang hồ”.



Hàn Tiếu nghe Nhiếp Thừa Nham lạnh lùng cười: “Nhìn vào hiện tại bây giờ thì đã biết được, kết quả lão già thắng, sau đó đuổi người ta đi, một mình xưng bá trên giang hồ. Hừ, quả nhiên là cái lão già nhẫn tâm độc ác đó làm nên chuyện”.      



Long Tam nói tiếp: “Không sai, chính là lão già nhà ngươi thắng. Câu chuyện cũ này vốn chẳng có gì, chẳng qua điều thú vị là ta nghe nói gần đây ở Đại Mạc xuất hiện một vị thần y đang nghiên cứu các loại cực độc, luyện chế thuốc giải. Hắn không gia nhập giang hồ, nhưng rất nhiều người trong giang hồ lại không quản ngàn dặm đường xa xôi đến xin thuốc. Ngươi cũng biết đấy, nếu biết cách giải độc thì nhất định sẽ biết cách hạ độc”.



Hàn Tiếu tim đập loạn xạ, căng thẳng nghe Nhiếp Thừa Nham nói: “Lục Tuyết không có trên giang hồ, chỉ có ba viên, một viên bị hạ trên người ta cùng Vân Nhi, hai viên còn lại vẫn còn ở trên núi”.



“Kì lạ là ở chỗ này, nghe nói ở Đại Mạc có người trúng độc chết, bệnh trạng rất giống ngươi”.