Dung Nham
Chương 32 : Nhận được cứu viện
Ngày đăng: 12:33 19/04/20
Thạch Nhĩ ló đầu nhìn: “Chà chà! Vết thương nặng thế này, không cứu chữa nổi đâu. Đừng phí sức nữa. Chúng ta hiện giờ nên nghĩ xem có cách nào lên được trên kia mới phải, vực sâu này ít người lai vãng, chúng ta lại bị kẹt ở đây, đến tính mạng của chính mình cũng khó mà bảo toàn”.
“Nhưng hắn còn chưa tắt thở”, Hàn Tiếu xoay người lại ném cho hắn thanh chủy thủ.
Thạch Nhĩ lui về phía sau một bước: “Ý cô là cho hắn một nhát dao, ra đi được thoải mái?”.
Hàn Tiếu quay đầu trừng hắn: “Tôi muốn nói chỉ cần hắn còn một hơi thở, chúng ta nhất định không thể từ bỏ việc cứu sống hắn. Nếu như hắn chết rồi, chẳng những không lần ra được đầu mối, lại còn rút dây động rừng, hung thủ ở phía sau nói không chừng sẽ càng trốn kĩ hơn. Tuyệt đối không thể để cho hắn chết!”.
“Cô quả là có quyết tâm…”, Thạch Nhĩ còn chưa dứt lời đã bị Hàn Tiếu cắt ngang: “Đừng nói nhảm nữa, mau cầm chủy thủ đi tìm ít cây kê* có hoa đỏ thắm về đây. Lúc nãy tôi đã nhìn thấy có chỗ mọc cây thuốc này”.
*Cây kê: Cây dại, lá có gai, hoa đỏ thắm hoặc là trắng, vàng, dùng làm thuốc, có tác dụng cầm máu.
“Ơ kìa, nha đầu này, cô dám sai bảo tôi…”. Lời nói của Thạch Nhĩ lại một lần nữa bị Hàn Tiếu cắt ngang, nàng vẫy tay đuổi hắn: “Đừng làm mất thời gian nữa, nhanh đi đi”.
Thạch Nhĩ bị rống đến nỗi sững sờ. Hắn nhìn Hàn Tiếu đang bận, không thèm để ý tới mìn, ngẫm nghĩ một hồi vẫn là đi tìm cây kê hoa đỏ thôi.
“Huynh có dám chắc nhận biết được…”, hắn đang tìm kiếm thì Hàn Tiếu bỗng nhiên lớn tiếng hỏi. Hắn tức giận quay đầu lại gào lên: “Nhận biết được, chả phải chỉ là cây kê hoa đỏ thôi ư? Lão tử nhận ra được, có tác dụng giảm nhiệt, cầm máu chứ gì. Lão tử không những nhận ra được mà còn từng ăn qua nó nữa”. Nói xong, Thạch Nhĩ quay trở lại bắt đầu đào, vừa đào vừa tức giận: “Cái món đồ chơi hình dạng xấu xí này sao ta lại không biết chứ. Lão tử tốt xấu gì cũng là người của núi Vân Vụ, không nhận biết được chẳng lẽ để người đời cười rụng răng hay sao? Đúng rồi, phải nho nhã hơn một chút! Tôi nhận ra được”.
Hắn đào mấy cây kê trở về, phát hiện Hàn Tiếu đã đốt một đống lửa, đang nhét thuốc viên vào miệng Ngôn Sam, bóp bóp yết hầu hắn, rồi lại rót ra loại nước thuốc gì đó ép hắn nuốt xuống. Ở núi Vân Vụ, Hàn Tiếu không được tính là đại phu, thuốc trong hòm vô cùng ít ỏi. Thạch Nhĩ bĩu môi, như vậy mà còn muốn cứu người. Hắn vừa đặt cây kê xuống, liền thấy Hàn Tiếu chỉ về phía trước: “Bên kia có cây hành rừng, đi hái một ít về đây”.
Thạch Nhĩ lầm bà lầm bầm rời đi, khi quay trở lại còn nói: “Phải nói trước, tôi không ăn thịt người. Cô có nấu ngon đi chăng nữa tôi cũng không ăn đâu”.
“Có bị thương không?”.
“Có vài vết xây xát nhỏ thôi, không nghiêm trọng”.
Hắn nhìn nàng chằm chằm: “Xoay qua chỗ khác để ta nhìn xem”.
Nàng chậm rãi xoay một vòng, hắn xem xong rồi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói: “Đi ra chỗ hồ nước tắm rửa. Tắm sạch sẽ rồi ra ngoài quỳ, viết một trăm lần ‘Không quản việc người, trách xa hiểm nguy’. Viết xong rồi mới được phép ăn cơm, đi ngủ”.
Hàn Tiếu bĩu môi, trong lòng chẳng vui vẻ gì. Rõ ràng nàng chính là người bị hại, nàng ngã xuống vách núi, nàng bị kinh hãi. Nhưng hắn đến một câu an ủi cũng không có, cũng chẳng hòa nhã với nàng thì thôi, lại còn phạt nàng. Nhiếp Thừa Nham quay đầu, không nhìn nàng, chỉ quát: “Nhanh đi!”.
Hàn Tiếu hít hít lỗ mũi, ngơ ngơ ngác ngác rời đi. Sau khi tắm xong trở lại, Nhiếp Thừa Nham đang tựa vào đầu giường đọc sách, biết nàng vào mà chả thèm ngẩng đầu lên: “Ra ngoài quỳ viết đi! Ta muốn xem xem ngươi phải trải qua mấy lần mới nhớ được”.
Hàn Tiếu không nói lời nào, cúi đầu ra phòng ngoài. Trên chiếc bàn con ở phòng ngoài đã chuẩn bị xong giấy bút mực nghiên, phía trước bàn còn bày cái đệm mềm. Một tiểu bộc của Nhiếp phủ hướng nàng nở nụ cười rồi chỉ chỉ vào cái đệm, lại bưng thức ăn tới, nhỏ giọng nói: “Ăn xong rồi hẵng viết”.
Hàn Tiếu nhìn sang cửa phòng trong, bưng bát lên bắt đầu ăn. Nàng quả thực rất đói bụng, thức ăn đều nóng hôi hổi, trái tim nàng cũng ấm áp hẳn. Không ai dám chống lại mệnh lệnh của chủ tử, tiểu bộc bảo nàng ăn xong rồi mới viết, nhất định là do chủ tử cố ý phân phó, nghĩ đến đây lòng nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Ăn no xong, nàng quỳ gối lên chiếc đệm êm ái viết chữ. Hoắc Khởi Dương bước vào thấy Hàn Tiếu bị phạt, còn cười với nàng, rồi đi vào phòng trong. Bản thân Hàn Tiếu hiện giờ thân mang tội lỗi, Nhiếp Thừa Nham lại đang trong cơn tức giận, nên nàng chả dám nghe ngóng lung tung, chỉ biết nỗ lực viết gia huấn mới – “Không quản việc người, trách xa hiểm nguy”. Viết dòng này sang dòng khác, nàng vừa mệt vừa buồn ngủ, cuối cùng nằm ngủ gục luôn ở trên bàn.
Trong lúc mơ hồ có nghe thấy tiếng người nói chuyện, có người ôm ngang nàng lên. Nàng rất buồn ngủ, không thể mở mắt ra được, mông lung nghe được thanh âm của Nhiếp Thừa Nham: “Để ta!”. Sau đó nàng cảm thấy từ trong ngực của người này bị đặt vào trong ngực của người khác. Tiếp đó, bao quanh nàng đều là hơi ấm, ngực của người đó rất rộng, chăn cũng rất ấm, nàng thoải mái chìm sâu vào giấc ngủ.