Dung Nham
Chương 34 : Lấy thân thử độc
Ngày đăng: 12:33 19/04/20
Nô tỳ đã rất cảnh giác rồi. Nô tỳ mỗi ngày đều tự nhắc nhở bản thân phải thật cẩn thận”. Hàn Tiếu nhỏ giọng thanh minh, trong đầu vẫn đang nghĩ quanh quẩn về độc Lục Tuyết.
“Hằng ngày nhắc nhở bản thân phải cẩn thận vậy mà lại bị ngã xuống đáy vực?”. Nhiếp Thừa Nham lạnh lùng hừ một tiếng, tức giận khiển trách nàng.
Hàn Tiếu ủy khuất cắn cắn môi. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng*. Nàng đã bình an trở về, phạt thì cũng phạt rồi, còn giáo huấn nàng nữa chứ. Nhiếp Thừa Nham lại nói: “Viên Lục Tuyết được tìm về rất giống với hai viên ở trong hộp, rốt cuộc chúng có phải thật hay không, cần phải thử nghiệm mới biết”.
*Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng: ý muốn chỉ nguy hiểm rõ ràng trước mắt thì còn biết mà tránh, nhưng hiểm nguy không rõ ràng( hay bị đánh lén sau lưng) thì khó mà phòng vệ.
“Thử nghiệm thế nào?”.
Nhiếp Thừa Nham nhìn nàng: “Đương nhiên là tìm người thử độc”.
Hàn Tiếu cảm thấy trong lòng lạnh lẽo: “Thử độc?”. Độc Lục Tuyết, người thử đó có thể sống sót hay không? Hàn Tiếu bỗng nhiên hiểu ra: “Chủ tử, người nói chứng độc của người tương xứng với Lục Tuyết, ý là lúc thần y tiên sinh chế độc đã tìm người thử qua không?”.
“Đúng vậy, bệnh trạng của ta giống hệt với người thử độc kia, cho nên chính xác là Lục Tuyết không thể nghi ngờ”. Nhiếp Thừa Nham trong lúc nói chuyện gắt gao dán mắt nhìn Hàn Tiếu.
Hàn Tiếu nuốt nước bọt, hỏi: “Vậy người thử độc kia hiện giờ đang ở đâu?”.
“Hắn hiển nhiên là đã chết”.
“Thần y tiên sinh cứu sống được chủ tử rồi, phải chăng đã tìm ra phương pháp giải độc?”.
“Không có. Lão già cũng không xác định được làm sao lại có thể vớt được cái mạng ta về. Hôm nay ta đã nói chuyện tường tận với lão. Ông ta nói rõ ràng, ngày đó ta đã cận kề cái chết, cần gấp rút dùng thuốc, thuốc có thể dùng hay phương pháp gì đều dùng hết, cuối cùng còn kéo cả ngươi lên núi”.
Hàn Tiếu hơi run rẩy: “Vậy, bây giờ lại thử độc, đem thuốc và phương pháp trước kia đã dùng thử một lần nữa, có lẽ cũng có thể cứu được người thử độc?”.
“Lão ta không hề dự định làm vậy, hơn nữa cho dù có làm như thế cũng chưa chắc có thể cứu được. Ta từ nhỏ ăn qua rất nhiều kỳ trân dược bảo* nên sức đề kháng độc tính mạnh hơn so với người bình thường, e rằng đây chính là nguyên nhân mà người hại độc ta vừa ra tay liền dùng đến Lục Tuyết. Nội lực của ta tu vi không tệ, có thể chống đỡ được ngoại lực thông suốt mười hai kinh mạch. Vả lại, nói thế nào đi nữa thì ta vốn là cháu ruột của lão nhân kia, dù cho hao tổn nội lực, tiêu phí thuốc quý, lão cũng sẽ không tiếc của đâu”.
*Kì trân dược bảo: thuốc bổ quý hiếm.
Tim Hàn Tiếu càng cảm thấy lạnh lẽo: “Nói như vậy, người thử độc kia không có thể chất và bản lãnh như chủ tử, cũng không có quan hệ mật thiết với thần y tiên sinh, vậy nên hắn phải chết không thể nghi ngờ?”. Nhiếp Thừa Nham không nói lời nào, nhưng vẻ mặt của hắn đã cho Hàn Tiếu câu trả lời rồi.
Hàn Tiếu vừa ra khỏi cửa, Hạ Tử Minh lập tức tiến đến thi lễ: “Thuộc hạ đi ngay”.
“Theo sát nàng ấy, đừng để cho nàng ấy gặp nguy hiểm gì”.
Hàn Tiếu biết chắc chắn có người theo dõi nàng, cho dù nàng không nhìn thấy. Nàng đi đến căn phòng nhỏ của Hàn Nhạc, nói với nó về chuyện chuyển vào trong viện ở. Giống như Hàn Tiếu suy đoán, Hàn Nhạc mừng đến suýt chút nữa là ngã khỏi giường.
“Vậy đệ có thể ngủ cùng với thành chủ đại nhân không?”.
“Không thể”.
“Thế đệ có thể chơi cùng thành chủ đại nhân không?”.
“Còn phải xem tâm trạng ngài ấy”.
“Ngài ấy còn dạy đệ đọc sách không, giống như cha vậy, ngài ấy từng dạy ở trong thành”.
“Đến lúc đó hỏi lại người”.
“Ngài ấy sẽ chơi ném bao cát với đệ chứ?”.
“Các người tự chơi, tỷ tỷ sẽ không giúp hai người nhặt bao cát đâu”. Hai kẻ què chân không đi được, chơi ném bao cát cái gì?
Hàn Nhạc cười khà khà xem chừng rất vui vẻ, vội vàng gọi Liên Kiều giúp nó thu thập hành lý. Hàn Tiếu tán gẫu với nó một lúc lâu mới nói muốn đi làm chút chuyện, trở về sẽ đón nó.
Hàn Tiếu đi tìm Thạch Nhĩ. Thạch Nhĩ hiện tại bị giam lỏng ở trong viện tập chẩn bệnh cách Tố y quán không xa. Thấy Hàn Tiếu đến thì vội nói: “Ơ, tôi tưởng cô cũng bị giam lại rồi”.
Hàn Tiếu nói với hắn mình rất ổn, cũng không bị ai gây khó khăn. Thạch Nhĩ không nén nổi cảm thán đồng người không đồng mệnh. Hắn rời khỏi đáy vực xong liền bị tra hỏi một trận, sau đó cũng không được quay về phòng mình, chỉ đành khốn đốn ở trong viện này, còn bị yêu cầu không được rời phòng nửa bước. Hắn nhìn vẻ mặt lo âu của Hàn Tiếu, nghĩ muốn an ủi nàng: “Tuy rằng tôi có chút hối hận vì xen vào chuyện của người khác. Nhưng dù thế nào thì cũng đã xen vào rồi, tôi và cô đều không có chuyện gì, vậy là tốt rồi. Chờ điều tra xong, bọn họ tự nhiên sẽ thả tôi ra, cô yên tâm”.
Hàn Tiếu biết mình không thể ở đây lâu thêm, vì thế lấy ra một tấm bản đồ, gọn gàng dứt khoát nói với Thạch Nhĩ: “Thạch đại ca, bọn họ muốn dùng huynh để thử độc Lục Tuyết. Nếu huynh tìm được cơ hội thì nhanh bỏ trốn đi”.