Dung Nham

Chương 38 : Hình như có “con đường bằng phẳng

Ngày đăng: 12:33 19/04/20


Con đường bằng phẳng: được ví với tình thế, tình hình thuận lợi. 



Hàn Tiếu thu dọn vài thứ, bữa trưa cũng không dùng liền vội đến viện Tập Chẩn, Lâm Chi bị đưa đến đó điều trị. Nhiếp Thừa Nham dẫu rằng không vui nhưng lại sợ Hàn Tiếu có gút mắc trong lòng, bèn không ngăn cản nữa, chỉ yêu cầu nàng mỗi ngày đều phải trở về Nham Trúc.



Không có Hàn Tiếu bên cạnh, Nhiếp Thừa Nham cảm thấy có chút trống vắng. Ngồi ngơ ngẩn nửa ngày mới gọi Hoắc Khởi Dương lên, bảo hắn túm tên tiểu quỷ sang đây bồi hắn dùng bữa trưa. Hàn Nhạc ngoan ngoãn bị túm đến, ngày thường cười cợt ầm ĩ, hôm nay lại giống như tỷ đệ liên tâm, có vẻ buồn bã ỉu xìu, thế nhưng nghe nói có cơm ngon canh ngọt, tinh thần chợt tốt hẳn lên.



Bàn ăn dọn xong, bốn món ăn và một món canh, ngoại trừ một đĩa rau cải thì còn lại đều là cơm thuốc. Hàn Nhạc nhìn toàn bộ màu sắc của món ăn một lần, trề môi tỏ vẻ không hài lòng, vẻ mặt có chút giống Hàn Tiếu: “Sao lại không thấy thịt heo đâu?”.



“Đi tìm tỷ phu ngươi mà đòi”. Nhiếp Thừa Nham giận mà không có chỗ phát tiết, ăn một bữa cơm còn chọn tới chọn lui.



“Ôi, tỷ phu à…”. Ông cụ non làm bộ làm tịch thở dài, tiếng gọi ‘tỷ phu’ làm Nhiếp Thừa Nham sản sinh ảo giác, còn chưa hiểu tường tận thì lại nghe Hàn Nhạc nói: “Phải đợi lâu lắm đấy”.



“Mỗi ngày cho ngươi uống thuốc bổ khí, vậy mà nói chuyện còn phải nghỉ lấy hơi, cứ ngắt lời giữa chừng là sao”. Nhiếp Thừa Nham thoáng cái liền buồn bực, tiểu quỷ thối này!



Hàn Nhạc có chút không hiểu, trong lòng thầm bảo tỷ tỷ nói quả không sai, thành chủ đại nhân rất hay nổi giận vô cớ. Nghĩ đến tỷ tỷ, nó nhịn không được hỏi: “Thành chủ đại nhân, lần này tỷ tỷ tôi không phải lại rước lấy phiền phức chứ?”.



“Tỷ tỷ ngươi xưa nay không phải rước lấy phiền phức, mà là gây ra phiền phức”, nói đến đây hắn lại cảm thấy khó chịu.



Hàn Nhạc ra sức gật đầu: “Hơn nữa tỷ ấy còn rất cố chấp”.



“Cố chấp đã đành, lại còn to gan”.



Hàn Nhạc lại gật đầu: “To gan thì thôi, tỷ ấy còn thường không rút kinh nghiệm, không nghe lời khuyên bảo”.



“Hừ! Sẽ có ngày nàng ấy chịu thua thiệt, khóc trời gọi đất cũng không ai đáp lại, lúc đấy nàng ấy mới nhận được một bài học”. Nhiếp Thừa Nham có cảm giác đã gặp được tri âm, phàn nàn một trận, trong lòng liền cảm thấy thoải mái.



Nhưng lúc Hàn Nhạc nghe thấy tỷ tỷ khóc trời gọi đất mà chẳng ai đáp lại thì không chịu, nó ưỡn thẳng cái lưng gầy gò: “Sao lại không ai đáp lại, chẳng phải còn có chúng ta sao?”. Mặt Nhiếp Thừa Nham nóng lên, đang định cãi lại hắn là hắn, tỷ đệ bọn họ là tỷ đệ bọn họ, đâu có thân thiết mà nói thế.




“Ta có nói là tới thăm ngươi sao?”.



“Không ạ”.



“Vậy thì đừng có nói mò”. Nhiếp Thừa Nham không thừa nhận.



Nhưng Hàn Tiếu cười hì hì: “Không cần nói nô tỳ cũng biết”. Nhiếp Thừa Nham nắm lấy tay nàng, nhịn không được trừng nàng. Nàng mang theo dáng vẻ tổn thương đau lòng đi ra ngoài, hại hắn lo lắng suốt một ngày. Bây giờ đến đây, thấy nàng cười cười nói nói xem ra tâm tình rất tốt, hơn nữa đây là tay của ai mà cũng kéo cho được?



Hắn giận dỗi dùng lực bóp tay nàng. Hàn Tiếu kêu đau, hắn thả tay ra, dặn bảo: “Đẩy ta đi dạo một lát. Chẳng phải ngươi thường nói ở đâu có cánh rừng rất đẹp đấy ư”.



“Đúng thế, đúng thế, đẹp lắm”. Hàn Tiếu vẫy tay từ biệt Tiết Tùng, nói lát nữa sẽ quay lại, rồi đẩy Nhiếp Thừa Nham đi, cũng chả nghĩ xem tại sao trên núi Vân Vụ này vẫn còn có nơi mà Nhiếp Thừa Nham không biết.



Đi đến cánh rừng nhỏ, Hoắc Khởi Dương thức thời không tới gần mà chỉ đứng ở xa trông chừng. Nhiếp Thừa Nham xụ mặt hồi lâu không nói không rằng. Hàn Tiếu vậy mà cũng trầm mặc theo, ngồi dựa vào bên cạnh ghế hắn, xuyên qua tán cây ngắm ánh trăng, cảm thấy vừa tĩnh mịch lại vừa an nhàn.



“Thực ra núi Vân Vụ cũng đẹp đấy chứ”. Nàng nói, hắn không đáp lời. Nàng lại nói: “Nhưng nô tỳ vẫn thích thành Bách Kiều hơn”. Hắn vui vẻ hơn một chút, vuốt vuốt đầu nàng.



“Chủ tử, nô tỳ hiểu”. Nàng hiểu cái gì? Nàng không nói, nhưng Nhiếp Thừa Nham cảm thấy mình hơi hơi hiểu ra. Nhưng thật sự là hiểu được ư? Hắn không thể khẳng định được. Cái nha đầu không khiến người ta bớt lo được này á, có thể vì sự sống chết của người khác mà lo lắng đau lòng, cũng có thể vì một chuyện nhỏ mà vui mừng nhảy cẫng, dường như đúng là một con người rất đơn giản. Nhưng có lúc hắn lại thấy nàng phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của mình, cũng giống như thằng bé Hàn Nhạc kia. Hai chị em bọn họ, là một sự tồn tại thần kỳ.



Đêm dần khuya, nàng ở bên cạnh hắn, ngắm nhìn ánh trăng sáng tỏ, tận hưởng cơn gió mát thổi trong rừng, nghĩ tới Ngôn Sam, nghĩ tới Lâm Chi, nghĩ tới Vân Vụ lão nhân, nàng bỗng dưng cảm thấy thật mệt mỏi. Hắn khẽ vuốt đầu nàng, nhìn nàng ghé đầu vào đầu gối hắn thiếp đi. Hắn thở dài, chẳng biết mình bị bệnh gì nữa, hơn nửa đêm lại có thể không nói lời nào, ngồi ngẩn ngơ trong rừng, vậy mà lại có cảm giác rất dễ chịu.



Hàn Tiếu mơ một giấc mơ. Nàng mơ thấy mình mọc chòm râu, biến thành Thần y tiên sinh, nàng lớn tiếng rêu rao: “Núi Vân Vụ không thu tiền khám bệnh, chỉ thu tiền thuốc. Mỗi một đại phu, số lượng bệnh nhân đã chẩn bệnh xong được xếp lấy thành tích, bất kể khó dễ, có bệnh liền chữa. Đối xử với bệnh nhân không tốt, đuổi đi. Tâm bất chính, giam lại. Có ý đồ muốn hại người, cái đó… giao cho chủ tử xử lí”. Ơ, không đúng! Nàng là thần y tiên sinh mà, ở đâu ra chủ tử? Nàng đúng là hỗn loạn cả rồi, loạn đến nỗi núi ở dưới chân cũng đang run rẩy.



Hoắc Khởi Dương nhìn Nhiếp Thừa Nham đang ôm Hàn Tiếu trong lòng vẫy tay gọi hắn đến, hắn hiểu ý qua đẩy xe lăn, đẩy “cái tổ” ở trên ghế quay trở về. Hàn Tiếu hình như đang nằm mơ, hắn nghe thấy nàng lẩm bẩm: “… Cái đó, giao cho chủ tử xử lý…”. Hắn không nhịn được bật cười.



Kết quả Nhiếp Thừa Nham thực sự đáp lại một câu: “Đồ ngốc, giao cái gì ta cũng không nhận”. Hoắc Khởi Dương nhịn không được nhếch môi cười hết cỡ, nhưng không dám phát ra tiếng.