Dung Nham

Chương 47 : Thổ lộ tình cảm

Ngày đăng: 12:34 19/04/20


Ôm một lúc thì được, nhưng bụng biểu tình mà vẫn chưa buông thì Nhiếp Thừa Nham thật sự không thể nhịn được nữa, nhấc Hàn Nhạc quăng đi, Hoắc Khởi Dương không biết trốn ở chỗ nào chợt vọt ra thuận tay đỡ được Hàn Nhạc, thả xuống đất. Hàn Nhạc giơ tay nhảy lên: “Đại hiệp, mới vừa rồi chơi hay quá, thêm lần nữa nhé?”.



Hàn Tiếu đứng lên, lau nước mắt, nhìn chung quanh, xung quanh không có ai, nàng mới vừa rồi thật sự là quá mức thất thố. Không nhịn được kéo Hàn Nhạc qua nhìn một lượt từ trên xuống dưới, liên tục xác nhận hắn thật yên ổn mạnh khỏe, nước mắt lại rơi xuống.



Nhiếp Thừa Nham nhìn dáng vẻ nàng, trong bụng khó chịu, chuyển cái ghế đi vào trong nhà, nói: “Ăn cơm”.



Hàn Tiếu lập tức lôi kéo Hàn Nhạc đi dập đầu trước bài vị của phụ mẫu, lên tiếng hỏi chuyện xuống núi lần này của Hàn Nhạc, hóa ra là Nhiếp Thừa Nham lặng lẽ dẫn hắn đi chữa bệnh, nàng dò hỏi cách chẩn bệnh cùng thủ pháp trị liệu, bỗng nhiên cảm thấy đã hiểu hết bảy tám phần, trong lúc nhất thời vừa giận vừa vui. Giận chính là thần y tiên sinh ác độc, vui chính là cho dù như thế nào thì bệnh Hàn Nhạc đã tiến triển tốt, còn đối với Nhiếp Thừa Nham, lòng nàng tràn đầy cảm kích.



Nàng mang theo Hàn Nhạc trở lại bàn cơm, còn chưa kịp làm gì, Nhiếp Thừa Nham liền nói: “Nàng thử cùng quỳ với Hàn Nhạc cảm tạ ta xem?”. Hàn Tiếu sửng sốt, có lẽ hắn nhìn thấu hết cả tâm tư của nàng, ngay cả cử chỉ, suy nghĩ của nàng cũng đoán được. Hắn nói như vậy, nàng liền bỏ đi ý định trong đầu, chỉ cúi đầu làm lễ với hắn, nói: “Cảm tạ đại ân của chủ tử!”.



Nhiếp Thừa Nham nhìn nàng chăm chú một lúc, rồi nói: “Ăn cơm thôi”.



Hàn Nhạc vốn đói bụng từ lâu, hắn sung sướng làm tiểu công tử ở Nhiếp phủ Bách Kiều thành, vì được Nhiếp Thừa Nham phân phó, Trần tổng quản hết sức chiếu cố đến Hàn Nhạc, mỗi ngày đều được ăn uống chu đáo để còn đến học đường học tập, hắn còn nhỏ tính tình trẻ con, lại được chiều chuộng quen, nhìn trên bàn ăn không có thịt, kêu lên: “Thành chủ đại nhân, sao không có thịt?”



Vì Hàn Tiếu hôm nay giải phẫu tử thi, Nhiếp Thừa Nham sợ nàng thấy thịt không muốn ăn, liền dặn dò toàn bộ thay bằng cháo loãng và rau dưa, một bàn toàn màu trắng, lúc này cũng không muốn giải thích, liền nói: “Muốn ăn thịt, sang bàn Khởi Dương bên kia mà ăn”.



Hàn Nhạc bĩu môi, không nỡ xa cách tỷ tỷ, nghĩ nửa ngày, nhìn Hàn Tiếu nói: “Tỷ, ta cùng tỷ ăn một nửa trước, lát nữa sang chỗ đại hiệp ăn tiếp!”.



Hàn Tiếu chưa kịp đáp lời, Nhiếp Thừa Nham đã trừng mắt: “Còn gì là quy củ nữa? Đúng là trẻ con nóng vội. Ngồi xuống, ăn uống đàng hoàng, không cho chạy tới chạy lui”.



Hàn Nhạc bị giáo huấn, giật mình, khẩn trương ngồi xuống, ngoan ngoãn bưng chén lên ăn vội ăn vàng. Hàn Tiếu nhìn đệ đệ cười nhẹ, lấy đũa gắp thức ăn cho hắn, Nhiếp Thừa Nham thấy thế, ho khụ một tiếng, Hàn Tiếu vội vàng gắp cho hắn, Nhiếp Thừa Nham mới thấy hài lòng.



Hàn Nhạc ăn một bữa cơm nhích tới nhích lui, nhìn ra ngoài cửa, Nhiếp Thừa Nham thấy thế lại nói: “Ta dặn ngươi làm sao, để ngươi ở dưới chân núi, Trần tổng quản không quản ngươi tốt sao?”.



Hàn Nhạc bĩu môi, trong lòng suy nghĩ tổng quản bá bá đâu có hung dữ như thành chủ đại nhân, nhưng hắn không dám nói, đành nhìn tỷ tỷ cầu cứu, Nhiếp Thừa Nham lại nói: “Đừng nhìn tỷ tỷ ngươi, ngươi là tiểu nam tử, bệnh tình cũng đã tốt lên, nên hiểu quy củ, học bản lĩnh quản sự, ngày sau còn tự mình dốc lòng bảo vệ tỷ tỷ, làm nên sự nghiệp. Lúc trước chân ngươi không tốt, phải để tỷ ngươi chiếu cố, hiện nay đã tốt hơn, không thể cứ như trước, trí tuệ sức lực đều có chỗ đắc dụng, ngươi không nghĩ vậy sao?”.




Hàn Tiếu rầu rĩ nói: “Có khi ngài đã thành thân với Vân nhi rồi”.



Nhiếp Thừa Nham nghe vậy cười, xoa đầu nàng, hắn nói: “Nàng chưa từng nói tới Vân nhi”.



“Chủ tử cũng không”.



“Nàng đang ghen?”, giọng hắn lộ ra vẻ đắc ý: “Tiếu Tiếu của ta ghen? Thật là tốt”, hắn cười ha ha, cúi đầu hôn lên tóc nàng: “Vân nhi ấy mà, nàng ấy rất đẹp, rất mảnh mai, hoàn toàn không giống nàng”, hắn dừng một chút, ôm lấy nàng, nhìn nàng, giọng dịu dàng: “Ta chỉ có thể nói, nếu như hiện tại nàng ấy và nàng đồng thời ở trước mặt ta, chỉ có thể chọn một, ta sẽ không chút do dự lựa chọn nàng”.



Hàn Tiếu thoạt nghĩ đó là vì nàng có thể hầu hạ hắn, vì nàng có thể chịu được cực khổ. Nhưng nàng lại nghe thấy Nhiếp Thừa Nham nói tiếp: “Bởi vì nàng khiến ta tự ti mặc cảm, nàng khiến ta cảm thấy rất muốn nỗ lực để có thể xứng với nàng”.



Hàn Tiếu kinh ngạc há hốc miệng, làm sao có thể? Nhiếp Thừa Nham cười hôn nhẹ nàng: “Ta cũng suýt nữa không tin ta lại có ý niệm không có tiền đồ như vậy trong đầu. Tiếu Tiếu, ta trước kia ngày ngày khổ sở, chính là do tự ti, không phải do chân, là mà vì lòng ta. Nàng sẽ không tưởng tượng được trong lòng ta từng có ý niệm tối tăm đến mức nào, ta từng muốn trả thù thế nào…”.



Hắn dán môi hắn lên trán nàng: “Ta thay đổi, toàn bộ là vì nàng”.



Hàn Tiếu nắm chặt vạt áo của hắn, mặt đỏ bừng, cảm thấy thật khó tin. Nhiếp Thừa Nham tiếp tục nói: “Vân nhi là cô nương tốt, đến bây giờ nhớ lại, ta vẫn cảm thấy nàng rất tốt, không thể phủ nhận đã từng rất thích nàng ấy, thích đến mức nguyện ý cưới làm vợ. Lúc nàng ấy chết, ta thương tâm khổ sở, luôn nghĩ đã không bảo vệ cho tốt, toàn bộ là lỗi của ta. Ta từng suy nghĩ rốt cuộc thích nàng chỗ nào, trong đầu nảy ra ý nghĩ, nếu như lúc này có một thần tiên hiện ra, nói với ta, nếu như đổi nàng có thể khiến Vân nhi trở lại, ta có nguyện ý hay không? Ta nghĩ thật lâu, cuối cùng kết luận là ta không muốn. Nếu như đổi nàng có thể làm hai chân của ta khoẻ mạnh lại, ta cũng không muốn”.



Hàn Tiếu nước mắt đã rơm rớm, nghe hắn nói: “Tiếu Tiếu, ngày đó nếu Vân nhi không yêu ta, ta sẽ buông tay. Nhưng hôm nay nếu nàng không yêu ta, ta lại quyết định sẽ không buông tay nàng. Ta tuyệt đối sẽ không cho nàng rời khỏi ta. Như thế, nàng đã hiểu chưa?”



Hàn Tiếu dùng sức gật đầu, Nhiếp Thừa Nham cúi mặt tới gần nàng, thấp giọng dụ dỗ nàng: “Thật sự hiểu được sao?”. Nàng lại gật đầu. Hắn cong khóe miệng, môi chạm vào nàng, cười dụ dỗ: “Vậy nàng hôn ta một cái có được không?”



Hàn Tiếu như bị mê hoặc, ôm cổ hắn, hai người răng môi chạm nhau, dây dưa không dứt, càng lúc càng say đắm, ngoài cửa truyền tới giọng Hàn Nhạc: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ…”, nghe tiếng như đang chạy vào nhà, Hàn Tiếu hoảng hốt, dùng sức đẩy mạnh, mà nàng lại đang ngồi trên đầu gối Nhiếp Thừa Nham, bị bật lại ngã xuống đất, còn chưa kịp kêu đau, đã nghe được Nhiếp Thừa Nham quát to một tiếng: “Hàn Tiếu!”. Nàng lại dám đẩy hắn!



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: lời ngon tiếng ngọt thật là khó viết nha. Tiếu Tiếu a, mau nhận lời đi, đừng do dự, nghĩ nhiều như vậy để làm chi, nếu không mẹ ruột là ta đây sẽ bị ngươi hành hạ mà chết.