Dung Nham
Chương 7 : Mối quan hệ tín nhiệm
Ngày đăng: 12:33 19/04/20
Đêm hôm đó, Nhiếp Thừa Nham bị cơn đau giày vò đến tỉnh dậy. Khi hắn tỉnh táo lại thì phát hiện thân thể mình đang run rẩy không ngừng, nhất là hai chân co rút mạnh, cả người đẫm mồ hôi lạnh, đành phải cắn chặt răng. Đây là do độc tính gây ra, trước kia thỉnh thoảng cũng có phát tác, hiện giờ độc vẫn chưa thể trị tận gốc, vậy nên hắn đối với tình huống này vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lí.
Một thân ảnh gầy gò chạy vào, là Hàn Tiếu. Nàng không khỏi kinh hãi khi nhìn thấy tình cảnh này, vội vàng muốn đi kêu người tới, nhưng lại nghe Nhiếp Thừa Nham nói: “Đừng kêu, chịu đựng một lát là khỏi thôi”.
Hàn Tiếu thấy hắn đau đến nỗi mặt mũi vặn vẹo, gương mặt tái mét thì gấp đến độ muốn kêu lên tiếp. Nhiếp Thừa Nham nắm lấy tay nàng: “Cơn đau này không có biện pháp, chỉ có thể chịu đựng, ngươi có gọi người tới cũng chỉ là thêm người xem náo nhiệt mà thôi’. Hắn phải lao lực lắm mới nói ra thành lời nhưng vẫn nỗ lực đến cùng, hiển nhiên là không muốn bất kì kẻ nào nhìn thấy bộ dạng lúc này của hắn.
Hàn Tiếu hiểu được lời hắn nói, xem ra tình hình như vậy cũng không phải lần một lần hai. Nàng sốt ruột đứng một bên xát tay, nhìn hắn co giật ngày càng mạnh hơn thì dứt khoát đè lên người hắn, cẩn thận tránh né vết thương ở cổ chân, hai chân ép chặt đôi chân hắn.
Nàng cảm giác được trên người hắn vì đau đớn mà bó chặt, mặt đối diện với vết sẹo trên người hắn, tưởng tượng ra kiếp nạn mà hắn từng trải, cảm thấy đau xót trong lòng.
“Nha đầu!”.
“Vâng, chủ tử”.
“Nha đầu!”.
“Vâng, chủ tử. Nô tỳ ở đây”.
Hắn gọi mấy tiếng, nàng đáp lại từng ấy câu, nhưng hắn cũng chẳng nói gì thêm, chỉ đơn giản gọi nàng thế thôi. Hắn yếu ớt như vậy, mặc dù bản thân hắn sẽ không thừa nhận. Nhưng tiếng gọi theo bản năng ẩn chứa sự bất lực ấy khiến Hàn Tiếu cảm thấy hắn thật điềm đạm đáng yêu. Nàng mềm lòng thẳng đến khi hốc mắt nóng lên.
Hắn trải qua đau đớn suốt một đêm, khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ. Nàng ngồi canh bên giường hắn, cuối cùng chống đỡ không nổi nữa, ghé vào cạnh chân hắn ngủ thiếp đi.
Theo như Hàn Tiếu thấy, mối quan hệ giữa y bộc* và người bệnh, ngoài chăm sóc lo liệu việc sinh hoạt và chữa trị bệnh ra, còn có sự chèo chống và khích lệ trên mặt tinh thần. Trải qua một đêm này, nàng và Nhiếp Thừa Nham dường như đã thân thiết hơn vài phần, nhưng sáng ngày hôm sau hắn lại có thể khiến một người tự nhận là tính khí ôn hòa như nàng tức quá chừng.
*Y bộc: người giúp việc cho đại phu ( hay gọi là y tá).
“Ngươi đi đâu?”.
“Đi thăm đệ đệ”.
“Ta có cho phép ngươi rời khỏi đây sao?”.
“Trời còn chưa sáng, vừa nãy người lại đang ngủ say”. Nói cách khác, nàng có muốn hỏi ý hắn thế nào cũng không có cơ hội.
“Thế nên ngươi có thể chạy loạn à?”.
“Không phải chạy loạn, chủ tử. Chỉ là đến căn nhà nhỏ ở phía sau viện mà thôi”. Chính là chạy có mục tiêu rõ ràng, sợ về trễ nên nàng còn phải ráng sức mà chạy nữa kìa.
“Hay là hắn muốn cướp thứ gì đó của chủ tử?”.
“Cướp gì chứ?”, hắn hỏi.
“Nghe nói, Thư tiên sinh kể chuyện xưa rằng người đời hại nhau chỉ vì ba chữ “tình, tiền, oán”. Nếu không có oán hận thì chính là vì tình ái hoặc tiền tài. Vậy nên không phải là đoạt tình thì chính là cướp tiền”.
Hắn nhìn nàng một lúc lâu mới mở miệng: “Ngươi không ngốc, chỉ là tính quá bướng”.
Hàn Tiếu nhếch miệng: “Chủ tử lại muốn đuổi nô tỳ đi sao?”.
“Đương nhiên không phải. Tình hình khắp núi vẫn chưa rõ ra sao, ta đi đâu mới có thể tìm tiếp một nô tỳ đủ to gan chặn người trước cửa bắt đọc đơn thuốc, còn biết dùng nói dối để thử người thật giả. Bướng liền bướng chút, chủ tử ta đây rất khoan hồng độ lượng, có thể nhẫn nhịn”.
Nhẫn nhịn được mới lạ đấy, Hàn Tiếu nghĩ như thế, nhưng trong lòng thật sự rất vui: “Nhưng mà nô tỳ nhất định phải đến thăm đệ đệ mỗi ngày. Nô tỳ chịu trăm cay ngàn đắng mới tới được đây, chính là vì muốn chữa bệnh cho đệ đệ, nếu không được gặp nó, chẳng khác nào đã phí công đến đây”.
“Hừ, đừng khiến ta tìm không ra ngươi là được”, ngữ khí tuy không tốt lắm, nhưng rõ ràng đã chịu nhượng bộ. Hàn Tiếu mừng rỡ: “Đa tạ chủ tử. Chủ tử yên tâm, tôi nhất định sẽ chú ý bảo vệ người chu toàn, quyết không để kẻ xấu thừa cơ trục lợi”.
“Dựa vào ngươi?”, Nhiếp Thừa Nham cười giễu cợt.
Hàn Tiếu ngượng ngùng nói: “Tôi tuy hiểu biết không nhiều, nhưng có lòng trung thành. Người bảo gì tôi sẽ làm nấy”.
“Ngươi trước tiên đem gương lại đây”.
Gương? Trong gương có huyền cơ*, có thể dùng nó tra ra hung thủ ư? Hàn Tiếu cảm thấy mê muội, nhưng vẫn làm theo Nhiếp Thừa Nham yêu cầu, nhanh chóng đi lấy gương cho hắn.
*Huyền cơ: đạo lí huyền diệu (của đạo gia).
Nhiếp Thừa Nham vừa cầm lấy gương vừa nói: “Các ngươi luôn nhìn ta bằng ánh mắt kì quái. Ta thật muốn xem xem, gương mặt ta bị độc hủy hoại hay là như thế nào?”.
Hàn Tiếu nghe vậy sém chút nữa nhịn không được muốn xông lên cướp gương lại. Quả nhiên Nhiếp Thừa Nham trợn mắt nhìn gương cả buổi trời, nhìn trái rồi lại nhìn phải, đột nhiên vứt mạnh cái gương xuống, lớn tiếng hướng nàng ầm ĩ: “Ngươi biến tóc ta thành cái dạng quỷ gì đây?”.
Hàn Tiếu ép mình bình tĩnh đáp: “Mặc dù không được tiêu sái như xưa, nhưng cũng có mấy phần hoạt bát”.
Nhiếp Thừa Nham trừng nàng. Hoạt bát? Khiến đầu hắn đội cả một cái bánh bao, cái này gọi là hoạt bát sao?
Hàn Tiếu cười ngượng ngùng, lặng lẽ thu gương lại: “Chủ tử thích sạch sẽ yêu đẹp đẽ, nô tỳ đã biết. Thật đấy, nô tỳ đã biết”.