Đừng Nhìn, Anh Đầu Hàng

Chương 1 :

Ngày đăng: 09:16 18/04/20


Edit: Chianti 



Ngày đầu tiên của lễ Quốc Khánh, thời kì cao điểm của ngành du lịch toàn quốc. 



Trời đẹp, thành Nam vốn dĩ luôn mưa rả rích đã quét đi cái ẩm ướt lạnh giá ngày xưa, bầu trời bắt đầu quang đãng hơn. 



Đúng tám giờ sáng.



Trì Ý ngồi trên ghế ăn, rũ mi, dùng thìa múc cháo, không nhanh không chậm đưa vào trong miệng.



Tuy nhiên trong phòng ở chỉ có một trăm mét vuông, bức tường trắng nay đã có vẻ ố vàng, cách trang trí đơn giản không một chút nổi bật, khăn trải bàn hình ca rô kiểu Mỹ, màu đỏ nổi bật, có thể xem đây chính là điểm nhấn duy nhất của cả gian phòng.



Màu sắc và hoa văn nhìn vô cùng sang trọng, dù là ai cũng không nghĩ được nó được mua ở cửa hàng trang sức ven đường với giá chín đồng.



Hai tay Lâm San khoanh trước ngực, lưng dựa vào ghế, dùng vẻ mặt không cam lòng nhìn chằm chằm vào Trì Ý đang ngồi đối diện, chợt đứng dậy, cánh tay chỉ về phía Trì Ý, lại nhìn về phía Trương Phương Phương, “Mẹ, không phải mẹ đã nói Quốc Khánh năm nay sẽ dẫn con đi ra ngoài chơi sao, dựa vào cái gì mà chỉ vì một người không liên quan lại bắt con đợi ở nhà?”



Tuy rằng Trương Phương Phương cũng nghĩ như vậy, nhưng ở trước mặt Trì Ý, bà ta vẫn tỏ ra không vừa lòng, lườm Lâm San, “Nói cái gì đấy, đây là chị họ của con, sao lại không có quan hệ gì, còn không xin lỗi chị họ của con đi.”



Lâm San vừa nghe xong lập tức không vui, “Cô ta là chị họ gì chứ, dựa vào cái gì mà muốn con phải xin lỗi.”



Rõ ràng cái nhà này chỉ có cô là người con duy nhất, vì sao cô ta vừa đến thì mọi chuyện mình lại phải nhường cô ta, giờ còn bắt cô nói xin lỗi? Không có cửa đâu!.



“Tiểu Ý, cháu  đừng tính toán với em cháu, nó bị chú thím chiều hư.”



Thấy Lâm San không chịu nghe nhắc nhở, Trương Phương Phương cũng không thể ở trước mặt Trì Ý khiến Lâm San bị bẽ mặt được, cô ta là thân thích của chồng bà, bà sẽ không vì một người ngoài mà khiến con gái bảo bối của mình khó xử.



Trì Ý liếc mắt nhìn Lâm San, im lặng lắc đầu.



Thấy Trì Ý nhìn mình, Lâm San hừ một tiếng, nhìn cô bưng bát đi vào phòng bếp, cô ta ôm cánh tay Trương Phương Phương lay lay, “Tại sao phải cho chị ta ở nhà của chúng ta vậy, ở khách sạn không được à? Vốn chỉ có ba người đã phải chen chúc, giờ thêm một người, làm chuyện gì cũng không tiện.”



“Chỉ là ở một vài ngày thôi, nhịn một chút sẽ qua, ai bảo ba con nhiệt tình, không nói hai lời đã đưa người về nhà.” Sợ Trì Ý nghe được, Trương Phương Phương hạ giọng, “Hơn nữa tiền ở đâu ra mà đủ nhiều cho nó ở lại khách sạn chứ.”



“Chị ta có tiền đấy, cái đồng hồ đeo tay kia, con ở trên mạng xem qua giá cũng phải mấy nghìn mà…”



Thấy Trương Phương Phương không tin, Lâm San vừa định nói thêm vài câu, đã thấy Trì Ý đi ra, bị Trì Ý nhìn bằng ánh mắt không mang một chút tình cảm, nuốt một ngụm nước bọt, không nói gì.



Trì Ý rút một cái khăn giấy ra lau tay, vô cùng chính xác ném vào trong giỏ rác, dáng vẻ dễ bảo, có vẻ cái nhìn kia chỉ là ảo giác của Lâm San, “Thím, cháu rửa bát xong rồi.”



Biết mẹ con Lâm San không thích nhìn thấy mình, Trì Ý cũng không có ý định ở lại chỗ này làm gì cho người ta thêm ghét, “Cháu đi ra ngoài dạo một chút, buổi tối không cần để cơm cho cháu.”



Cửa chống trộm được mở ra, Trương Phương Phương đi tới cửa sổ phòng khách, nhìn bóng dáng Trì Ý dần dần biến mất, quay đầu nhìn về Lâm San, tỏ vẻ không đồng ý, mở miệng nói “Dù sao cũng là do ba con đưa về, qua Quốc Khánh chắc cũng về trường học đấy, hơn nữa, mấy ngày này vừa hay có người rửa bát…”




Nghe được câu nói không thích hợp của Phương Vũ Thành, Tiếu Chỉ Hàn nhướng mày, “Cậu biết cô ấy sao?”



Từ góc độ bên này của bọn họ, chỉ có thể thấy gò má của nữ sinh kia.



Màu da trắng nõn, đường nét tinh xảo, váy dài tay màu vàng nhạt ôm trọn vòng eo thon gọn, nửa phần dưới bị giấu sau góc tường chắn.



Nghe thấy câu hỏi của Tiếu Chỉ Hàn, Phương Vũ Thành gãi đầu, “Tớ cũng không biết là có quen hay không.”



Thời gian đảo lại mười phút trước.



Phương Vũ Thành ngồi ở chỗ ngồi, mọi người xung quanh đang chơi, anh rung chân, ngồi châm lửa hút thuốc, chốc chốc lại nhả ra vài hơi, lười nhác nhìn loanh quanh. 



Vừa định liếc mắt nhìn tình hình của Tiếu Chỉ Hàn và La Dương thì thấy bên kia có vô số người vây kín không một kẽ hở, không nhìn thấy cái gì cả, anh quét mắt một vòng xung quanh, mắt híp lại, đã thấy một cô gái đứng ở cổng vào trung tâm trò chơi điện tử.



Khuôn mặt cô nàng nhỏ nhắn, làn váy màu vàng nhạt bay bay, một đôi mắt to đen như mực nhìn vào bên trong trung tâm trò chơi, đảo qua đảo lại, giống như thiếu nữ bị lầm đường lạc lối nên sa chân vào nơi này.



Phương Vũ Thành nghĩ tiên nữ cùng lắm cũng chỉ như thế này, anh có nhiệm vụ phải nói cho cô nàng biết đây là nơi nào, thuận tiện kết bạn với nhau. Cái ý nghĩ này vừa nổi lên, anh lập tức bật người, dập tắt điếu thuốc, sửa sang lại quần áo của mình, sải bước đi về phía cô gái.



“Em gái, có cần anh giúp gì không?” 



Nhận thấy được cô đang nhìn anh, Phương Vũ Thành nhếch miệng, để lộ hàm răng trắng sáng.



Thấy khóe môi cô giật giật, Phương Vũ Thành bỗng chốc có chút khẩn trương.



“Các cậu không biết cô ấy nói gì với tớ đâu.”



Giống như nhớ tới cảnh lúc nãy, Phương Vũ Thành buồn bực uống một hớp rượu.



“Chú ơi, chú có thấy chó của cháu không?”



Khóe miệng Phương Vũ Thành giật một cái, khuôn mặt tươi cười khó có thể tiếp tục duy trì “Chú?”



Cô gái trước mặt không thèm để ý đến anh, vươn tay giữa không trung thăm dò, cẩn thận từng ly từng tí bám tường đi ra ngoài.



Cực kỳ giống một người mù đang tìm chó.



Tiếu Chỉ Hàn nghe xong, cười một tiếng, nghiêng đầu liếc xéo Phương Vũ Thành, trong giọng nói không giấu được sự chế nhạo.



“Có vậy cũng để bị lừa, cậu nói xem cậu khờ như thế nào hả.”