Đừng Nhìn, Anh Đầu Hàng

Chương 12 :

Ngày đăng: 09:16 18/04/20


Edit: Kai’Sa Team



Lúc sắp tan học tiết một Tiếu Chỉ Hàn mới đến phòng học.



Hiển nhiên mọi người trong lớp không cảm thấy kinh ngạc với một màn này, nếu nói Tiếu Chỉ Hàn đến lớp tự học buổi tối đúng giờ họ mới thấy kỳ lạ đấy.



Cũng giống như đem qua.



Trì Ý làm bài tập xong sẽ kiểm tra lại, cố ý xõa tóc xuống giấu tai nghe bên trong, vừa muốn nghe nhạc thả lỏng một chút thì một cái thuốc mỡ được đặt trước mặt cô.



Động tác của cô dừng lại, phản xạ có điều kiện nghiêng đầu nhìn lại.



Tiếu Chỉ Hàn dựa vào bên cạnh bàn, hơi nghiêng người cúi đầu đối diện với ánh mắt của cô, môi cười trời sinh dịu dàng nhiều hơn ngày thường không có “Tớ đã hỏi nhân viên cửa hàng, thuốc mỡ Vân Nam là thuốc thích hợp nhất.”



Ánh mắt Trì Ý ngưng lại, rơi vào trên thuốc mỡ màu trắng trên bàn.



Lưu thông máu tan bầm.



Giống như là hoàn thành một nhiệm vụ nào đó, cậu ta vừa nói xong cũng mặc kệ Trì Ý nhận hay từ chối, kéo ghế ra ngồi xuống.



Lạc Gia Thiện và Phương Vũ Thành bàn trước lơ đãng nghe động tĩnh phía sau, hai mắt nhìn nhau một cái.



Nhìn không ra đấy, Hàn ca vẫn rất quan tâm cô gái nhỏ.



“Buổi sáng giáo sư nói phải đọc gì vậy?”



“Cái gì?”



Trì Ý hoàn toàn không ngờ Tiếu Chỉ Hàn sẽ chủ động nói chuyện với cô, vẫn là giọng nói bình thường như thế thoáng cái không nghe rõ.



Tiếu Chỉ Hàn nén giận, nhịn xuống không kiên nhẫn của mình, lặp lại lần nữa.



Mặc dù anh nhìn cô không quá thuận mắt nhưng xuất phát từ bản thân mình vô tình tạo nên sai lầm, đúng dịp gánh vác giảm bớt gánh nặng học thuộc lòng của cô, công tội bù nhau.



Trì Ý tự nhận tính cách cũng không phải dỗi trời dỗi đất dỗi ra vũ trụ, lời nói vừa nãy của Tiếu Chỉ Hàn tốt như vậy, thái độ của cô cũng không khỏi tốt hơn.



Cầm lấy sách giáo khoa nhăm nhúm của cậu ta, lật tới bài thơ Trần Phát Chi chỉ định “Là ba bài này.”



Tiếu Chỉ Hàn không nói gì, ánh mắt rơi vào cổ tay cô lộ ra, mày nhíu lại.



Dấu vết màu đỏ rải rác còn chưa biến mất.




“...Không cần đâu cảm ơn.” Hứa Hi Nhĩ lễ phép từ chối.



Phương Vũ Thành đứng lên, nghiêng người nắm tay Hứa Hi Nhĩ, đặt kẹo que vào trong tay cô ấy, trực tiếp ngồi vào chỗ cũ đưa lưng về phía họ.



Ánh mắt Trì Ý từ bóng lưng Phương Vũ Thành chuyển đến gương mặt có phần luống cuống của Hứa Hi Nhĩ, cảm thấy hình như mình hiểu ra cái gì.



Tiếu Chỉ Hàn vốn thông minh, trí nhớ lại tốt, yên lặng nghiêm túc một mình học thuộc lòng thế này rất nhanh đã thuộc lòng ba bài thơ.



Anh lùi ra sau, lông mi thả lỏng mà lười nhác, đôi mắt khép hờ, giọng nói trầm trầm đọc sách.



Thỉnh thoảng quên mất, anh cũng không mở miệng, mím môi trạng thái giống như ngủ.



Trì Ý quay đầu nhìn cậu ta một cái, nhắc nhở hai chữ.



“Đa tình.”



“Ừ?” Tiếu Chỉ Hàn mở mắt, nghi hoặc nhướng mày.



“Đa tình từ xưa tổn thương biệt ly.” Trì Ý nhắc nhở.



Tiếu Chỉ Hàn suy nghĩ mấy giây, mới nối liền lần nữa, không nhanh không chậm đọc xong cả bài thơ.



“Được rồi.”



Tiếu Chỉ Hàn ừm một tiếng trầm thấp, cầm điện thoại đặt trên chân, kết thúc ghi âm.



Lúc này Trì Ý mới phát hiện, điện thoại vẫn luôn tối đen vậy mà vẫn luôn đang trong trạng thái ghi âm.”



“Ngày mai nếu tớ đọc không ra...”



Tiếu Chỉ Hàn chưa nói xong, Trì Ý đã hiểu, ngây ngẩn cả người.



Cậu ta lại còn lo là Trần Phát Chi sẽ tìm cô.



Cái này thật đúng là...



Như tiểu trí chướng (*).



(*)Kẻ chậm phát triển trí tuệ:))))