Đừng Nhìn, Anh Đầu Hàng

Chương 16 :

Ngày đăng: 09:16 18/04/20


Edit: Kai’Sa Team



Một trận gió thổi qua, Tiêu Chỉ Hàn không khỏi cảm thấy hơi lạnh.



Anh cũng không thể nói rõ là tại sao, sau khi nói ra câu đó lại nhìn thấy Trì Ý, trong lòng theo bản năng có chút khẩn trương.



Không biết vừa rồi Trì Ý có nghe thấy câu nói kia không.



Vừa nghĩ tới khả năng cô đã nghe được, cả người Tiêu Chỉ Hàn liền thấy không ổn.



- ------



Trì Ý và Hứa Hi Nhĩ ra khỏi tòa nhà giảng dạy, đi đến căn tin của trường, từ xa đã thấy sân thể dục có không ít người vây quanh.



“Có lẽ là bọn Tiêu Chỉ Hàn đang chơi bóng.” Hứa Hi Nhĩ kéo tay cô, nghiêng đầu nhìn cô: “Mỗi lần đám con trai lớp chúng ta chơi bóng, người đến xem đều rất đông.”



“Ồ.” Trì Ý không có hứng thú.



Thay vì nói về Tiêu Chỉ Hàn, cô muốn biết hôm nay căn tin có những món gì hơn.



Hứa Hi chỉ thuận miệng nhắc tới Tiêu Chỉ Hàn, rất nhanh lại chuyển sang chủ đề khác.



Mắt thấy đã sắp tới gốc cây bên ngoài căn tin, Trì Ý đột nhiên nghe thấy tên mình.



Cô quay đầu nhìn lại, khuôn mặt đối diện cũng có thể coi như là người quen.



Là người vừa gặp lúc chiều, Thái Dịch Hân.



Lúc này cô ta đang đứng đối diện nói gì đó một với một nam sinh, vẻ mặt còn mang theo một tia chán ghét như có như không, còn nam sinh khác bên cạnh, là Tiêu Chỉ Hàn.



Trước đây Trì Ý cũng có nghiên cứu sơ về ngôn ngữ cơ thể, cộng với việc Thái Dịch Hân còn nhắc đến tên cô, đại khái có thể đoán ra được cô ta đang nói gì.



Có lẽ là đang tố cáo chuyện xế chiều hôm nay.



Cô nhíu mày, vô thức bước về phía trước vài bước.



Sau đó liền thấy Tiêu Chỉ Hàn đưa lưng về phía cô, lúc Thái Dịch Hân lắc lắc cánh tay nam sinh kia nói gì, anh xoay người cầm  chai nước suối bên cạnh, ném mạnh vào bên chân Thái Dịch Hân.



Chai nước văng ra một tầng bọt nước, khiến cả đám người vây quanh hoảng hốt.



Tiếng mô-tơ xe ba bánh truyền tới, vững vàng dừng trước cửa căn tin, mơ hồ có thể nghe thấy được tiếng dỡ hàng của mấy chú bác trong căn tin.



Trì Ý không biết Tiêu Chỉ Hàn nói gì mà khiến Thái Dịch Hân tỏ ra kinh ngạc đến khó tin như vậy.



Cô đang tự hỏi, Tiêu Chỉ Hàn rốt cuộc đã nói gì.



Anh vẫn còn thái độ với cô, không có vẻ như sẽ thay cô ra mặt.



Hứa Hi  Nhĩ giật giật góc áo của Trì Ý.



Sau khi Trì Ý hoàn hồn, không hề phòng bị đã đối diện với ánh mắt phức tạp của Tiêu Chỉ Hàn.



Còn có đủ loại ánh mắt ý vị của mọi người xung quanh.



“Trì Ý, chúng ta đi thôi.”



Nghe thấy giọng nói của Hứa Hi Nhĩ, Trì Ý ừ một tiếng, thu hồi ánh mắt, cùng Hứa Hi Nhĩ đi vào căn tin.



Để lại một đám người ngoài sân thể dục không biết chuyện gì hai mặt nhìn nhau.



Nhưng lúc Tiêu Chỉ Hàn vừa nhấc chân nhanh chóng đuổi theo Trì Ý, sân thể dục dần trở nên ồn ào.



Tất cả những tin đồn chưa được thừa nhận, như thể tại thời khắc này, đã được giải thích và khẳng định toàn bộ.



Vừa đi vào căn tin, đối diện có một nam sinh cao gầy sạch sẽ đi tới.



Trì Ý ngập ngừng bước về phía trước, đi được vài bước mới ý thức được dường như có chỗ nào đó không đúng.



Quay lại, chỉ thấy nam sinh vừa mới gặp thoáng qua đứng trước mặt Hứa Hi Nhĩ, đưa chiếc bánh nhỏ trong tay cho cô.



Trì Ý nhận ra logo trên túi bánh kia.



85℃.



Chỗ gần nhất cũng cách trường học hai chuyến xe buýt.



Cô dường như đã rõ tại sao khi nãy Hứa Hi Nhĩ cứ muốn tới căn tin ăn cơm.



Có lẽ là Hứa Hi Nhĩ đã nói gì đó với nam sinh kia, chỉ thấy anh ta quay đầu nhìn cô một cái, sau đó rời khỏi căn tin.



Hứa Hi Nhĩ bước nhanh đến bên cạnh Trì Ý, vẻ mặt có chút bối rối, nhưng mi mắt vẫn ngập tràn vui vẻ.



“Bạn trai?”



Nhìn thấy dáng vẻ xoắn xuýt muốn nói lại không biết nên nói như thế nào của Hứa Hi Nhĩ, Trì Ý mở miệng.



Cô thật sự không ngờ, một học sinh có tiếng ngoan ngoãn như Hứa Hi Nhĩ lại có thể lén lút yêu đương dưới mắt của các thầy cô ở trường cấp 3.



Hứa Hi Nhĩ ngượng ngùng ừ một tiếng.



Cô ấy nắm túi đựng bánh, “Thật ra cũng mới quen nhau hai ngày trước.”


Tiêu Chỉ Hàn làm như không nghe thấy, đặt điện thoại trên đầu gối, cúi đầu vừa lướt vừa nhai bánh mì.



Cái bánh này thật sự con mẹ nó dài, ăn hoài không hết.



Sau khi uống hai ba ngụm sữa bò, Tiêu Chỉ Hàn khó khăn nuốt bánh mì trong miệng xuống.



Anh vỗ vỗ ngực mình, có hơi khó thở. Thậm chí còn hoài nghi, cái bánh này có phải do Trì Ý phái tới làm khó anh không.



Phương Vũ Thành đeo bao tay dùng một lần đang bóc cua, thình lình bị Tiêu Chỉ Hàn đá cho một cước.



“Đi ra ngoài với tôi một chút.”



Nói xong lại liếc nhìn những người khác, ý chỉ thị rất mạnh: “Đừng đụng đến bánh mì trên bàn của tôi.”



Đối diện nhà hàng có một cái siêu thị.



Áo khoác của Phương Vũ Thành còn để trong nhà hàng, vừa ra ngoài đã cảm thấy lạnh, cơ thể không khống chế nổi mà run rẩy.



Cơn lạnh này, lúc đi theo Tiêu Chỉ Hàn vào siêu thị, thấy anh cầm lấy một que kem đã tăng lên đến cực điểm.



Phương Vũ Thành ôm cánh tay của mình, có hơi hoảng sợ nhìn chằm chằm que kem trong tay Tiêu Chỉ Hàn: “Hàn bảo anh điên rồi hả? Trời đang lạnh còn ăn kem?”



Tiêu Chỉ Hàn nhếch môi, lông mày biếng nhác, đưa que kem cho Phương Vũ Thành: “Đi tính tiền.”



“Em đi?” Phương Vũ Thành chỉ vào mình, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: “Nhưng em không mang điện thoại theo.”



Đi tới quầy thu ngân rồi, đột nhiên nghe được câu này, sắc mặt Tiêu Chỉ Hàn cũng thay đổi, nghiến răng nghiến lợi: “Không mang điện thoại, sao cậu không nói cậu không mang não theo luôn đi?”



Nếu không phải điện thoại của anh hết pin, anh đã tự mình đi, kết quả ngược lại, dắt theo một người cũng không mang điện thoại.



Đã sắp đến lượt Tiêu Chỉ Hàn và Phương Vũ Thành, hai bên quầy thu ngân cũng đầy người. Có lẽ là bởi vì vẻ ngoài của hai người xuất sắc, hoặc là bởi vì nghe được động tĩnh và tiếng đối thoại bên này, nhao nhao đưa mắt quan sát bọn họ, đủ loại ánh mắt khác nhau.



Đừng nói chỉ là giá của một que kem, nhìn cũng không giống người phải ăn cơm chùa.



Đã đến đây rồi, đem trả que kem lại chỗ cũ thì cả Tiêu Chỉ Hàn và Phương Vũ Thành đều không làm được.



“Tính vào của tôi đi.”



Trong lúc giằng co, có một giọng nói từ phía sau vang lên.



Tiêu Chỉ Hàn và Phương Vũ Thành đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy một cô gái đứng phía sau cách bọn họ vài bước, cong khóe môi nhìn bọn họ.



Không quen. Đây là suy nghĩ đầu tiên của Tiêu Chỉ Hàn, sau đó anh tự nhiên dời mắt, cũng không mở miệng nói chuyện.



Cô gái đến gần bọn họ, ánh mắt lướt qua Phương Vũ Thành rồi rơi vào trên người Tiêu Chỉ Hàn, ý cười sâu hơn: “Thêm WeChat được chứ?”



Trong mắt những người xung quanh hiện thoáng qua một tia sáng tỏ.



Hóa ra là như vậy.



“Cái này…” Phương Vũ Thành nhìn ra cô gái này muốn xin WeChat của Tiêu Chỉ Hàn.



Cậu quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Chỉ Hàn, trong lúc nhất thời tiến thoái lưỡng nan.



Yêu cầu này tuyệt đối là không thể nào, cậu vừa nói không bằng quay về lấy điện thoại, chỉ thấy người đang đút tay vào túi quần, vẻ mặt nhàn nhạt không thèm đếm xỉa mở miệng.



“Trong thôn chúng tôi không có mạng, không dùng điện thoại, cũng không có WeChat.”



Trả lời kiểu này, Phương Vũ Thành cố gắng lắm mới kìm nén không cười ra tiếng.



Cô gái kia đương nhiên cũng biết Tiêu Chỉ Hàn đang tìm lý do từ chối mình, nụ cười thoáng cái cứng đờ.



Tiêu Chỉ Hàn nói xong, rủ mắt nhìn xuống que kem, mặt không biểu cảm cầm trả lại.



Còn chưa đi được mấy bước, chợt nghe giọng nói tràn ngập vui mừng của Phương Vũ Thành: “Em thấy mẹ em rồi.”



Nói xong, giơ tay vẫy vẫy về hướng khác, gào to: “Mẹ.”



Không ít người nhìn theo tầm mắt của cậu ta.



Sau đó liền thấy một cô gái trẻ tuổi mặc đồng phục, nhìn qua có vẻ bằng tuổi hai chàng trai này.



Gọi con gái người ta là mẹ, đứa nhỏ này không phải bị điên rồi chứ?



Tiêu Chỉ Hàn tùy ý nhìn thoáng qua, cơ thể vốn dĩ thả lỏng chậm rãi đứng thẳng lên.



Sau đó, một nhóm người ở quầy thu ngân thấy chàng trai vừa rồi cho dù là không mang điện thoại không thể nào tính tiền vẫn bình tĩnh từ chối con gái người ta, nhấc chân đạp bạn học của anh một cái, cả người dường như đang đè nén sự tức giận.



“Phương Vũ Thành, con mẹ nó có phải đầu óc cậu không bình thường rồi không? Bạn cùng bàn của tôi trở thành mẹ của cậu lúc nào?”



“Dừng lại.” Phương Vũ Thành kịp thời tránh né, không để ý mở miệng, lần đầu dùng ánh mắt “Anh có phải bị ngốc hay không” nhìn Tiêu Chỉ Hàn: “Anh là ba ba của em, Trì Ý đương nhiên là mẹ của em rồi.



Đám đông bang hoàng.



Đầu năm nay, người trẻ có thể sinh con gần như bằng tuồi mình?



Không, đây rõ ràng là trẻ vị thành niên.



Thoáng cái, ánh mắt mọi người nhìn Tiêu Chỉ Hàn đột nhiên trở nên bất thường.



Cầm thú!