Đừng Nhìn, Anh Đầu Hàng

Chương 3 :

Ngày đăng: 09:16 18/04/20


Edit: Chianti



Sau tiết thu phân [1] sắc trời mọi nơi ở bắc bán cầu trở nên tối nhanh hơn, thường thường chưa tới sáu giờ chiều, bầu trời đã tối không khác gì bảy tám giờ. 



[1] Tiết thu phân: ngày 22, 23, 24 tháng 9 âm lịch. 



Kẻ ngốc lắm tiền Trì Ý trong miệng Tiếu Chỉ Hàn vác bao tải rời khỏi trung tâm trò chơi điện tử, bên ngoài là một không gian sáng sủa, những ánh đèn đường đan xen với ánh đèn neon thỉnh thoảng lướt qua gò má của cô.



Màn đêm phủ xuống.



Đối với những ánh mắt nhìn chằm chằm như có như không của những người xung quanh đang dừng lại ở trên người cô, Trì Ý làm như không thấy, quay cổ tay một cái, đổi sang dùng tay phải để cầm bao tải chứa đầy thú bông.



Bước chân thoải mái nhẹ nhàng, không hề bị vật nặng trên tay ảnh hưởng một chút nào.



Duy trì cái bụng rỗng liên tục khiến cho dạ dày của cô trong nháy mắt co rút một cách đau đớn, nghĩ về những gì mình nói lúc trước, Trì Ý thay đổi chủ ý, theo hướng dẫn trên điện thoại di động, đi về hướng ngược lại.



Nhiều thú bông như thế này, cô phải nghĩ được biện pháp xử lý chúng.



Ngoài các nhà hàng ẩm thực quốc tế rải rác ở Bluebox, còn có nhiều nhà hàng dành cho tầng lớp trung lưu và tiểu tư sản, đặt tại hai con đường giao nhau ở khu vực trung tâm CBD.



Trì Ý cúi đầu liếc nhìn đủ món ngon khiến người ta hoa cả mắt trên App, cuối cùng đi vào một nhà hàng trà [3] kiểu Hong Kong gần nhất.



[3]Nhà hàng trà: là các nhà hàng đặc trưng của người dân Hồng Kông.



Cảnh vật xung quanh nhà hàng đơn giản sạch sẽ, ngọn đèn mang màu sắc ấm áp, nội thất được lắp đặt bên trong khiêm tốn và không lộ vẻ xa hoa, âm nhạc thuần khiết nhẹ nhàng được mở ra, thiết kế kính thủy tinh hai chiều có thể nhìn thấy cảnh đêm phồn hoa bên ngoài cửa sổ.



Trì Ý gọi một phần xíu mại tôm và bánh bao kim sa nhân trứng sữa, cân nhắc đến việc thức ăn khô có chút khó ăn, lại gọi thêm một bát chè nấm tuyết táo đỏ.



Hình như nhân viên của nhà hàng nhiều, tốc độ đem thức ăn lên rất nhanh. Cô gắp một miếng xíu mại tôm bỏ toàn bộ vào miệng, vừa cúi đầu tìm kiếm địa điểm náo nhiệt nhất thành phố Nam.



Món ăn của nhà hàng trà này xem như cũng khá ngon, nếu trong lúc bình thường, Trì Ý nhất định sẽ chậm rãi mà thưởng thức món ngon, chỉ là hiện tại trong lòng đang nhớ tới chuyện khác, hai ba đũa đã giải quyết sạch sẽ bữa cơm.



Sau khi thanh toán tiền xong, Trì Ý rời khỏi nhà hàng, đi thẳng đến cửa hàng văn phòng phẩm gần đấy.



Công viên Tuyền Tháp, một trong những địa điểm náo nhiệt nhất vào ban đêm của thành phố Nam.



Công viên được bao quanh bởi những hồ nước,  trung tâm là tòa Tháp Vuông cao một trăm tầng nổi tiếng, bên trong vườn là một con đường mòn chính khúc gấp, ánh đèn chiếu dài hắt xuống mặt hồ sóng nước lăn tăn, thêm vào đó là những mảng tối dày đặc góp phần tạo nên vẻ bí hiểm cho việc thám hiểm Tháp Vuông, khiến nó nhanh chóng trở thành một cảnh đẹp nổi tiếng gần xa.



Khoảng cách giữa công viên và khu dân cư không xa nhưng vùng lân cận phần nhiều là các thương hiệu cao cấp và khu vực giải trí có rất ít du khách, không ít người bán hàng rong tìm được cơ hội làm ăn, bày sạp buôn bán ngay trên đường nhỏ ở công viên.




“Hả?”



“Nếu có thể khiến cửa hàng trưởng thích cậu, thì toàn bộ cửa hàng có thể tặng cho cậu.”



Khóe miệng Tiếu Chỉ Hàn vểnh lên, có chút thờ ơ, “Thích tôi?”



Động tác dọn dẹp thu bông của Trì Ý bỗng dừng lại, liếc mắt quét qua Tiêu Chỉ Hàn từ trên xuống dưới.



Trong đáy mắt cô không che giấu sự ghét bỏ một chút nào, không nói gì, điều đó khiến mi tâm của Tiếu Chỉ Hàn nhảy lên một cái, chợt nghe thấy giọng nói của cô.



“Xin lỗi,” Trì Ý co được cũng dãn được, “Tôi không biết tôi đã nói bậy gì đó, làm sai chuyện gì đó, khiến cậu có ảo giác như vậy, nồi của tôi, tôi xin lỗi.”



Tiếu Chỉ Hàn khẽ ồ một tiếng.



Trì Ý kéo bao tải chứa đầy thú bông đứng lên, đưa một con thỏ tai dài cho Tiếu Chỉ Hàn.



“Tôi cũng biết cái máy gắp thú đó không có gì thú vị, rất dễ gắp được gấu bông.” Trì Ý đổi đề tài, “Cảm ơn hành động của cậu lúc chiều, này, không cần khách khí với tôi, tôi vẫn còn vài con ở đây.”



Tiếu Chỉ Hàn làm sao nghe không hiểu đó là những lời lúc chiều anh từng nói.



Lúc này nghe vào tai, làm thế nào lại có cảm giác thiếu đòn.



“Được rồi.”



Trì Ý đi được mấy bước, quay lại nhìn anh, “Tôi kiến nghị cậu nên đọc sách của Tenge và Campbell[4] đi, chắc hẳn cậu sẽ có thể hiểu được nó một cách sâu sắc.”



[4] Hai nhà giáo sư tâm lý học



Nhìn bóng lưng không ngừng bị kéo dài bởi ánh đèn đường, ma xui quỷ khiến Tiếu Chỉ Hàn mở ra thanh tìm kiếm, ngay lập tức nhìn thấy quyển sách kia.



“Thời đại tự kỷ: Người hiện đại, vì sao bạn lại yêu bản thân mình như vậy.”[5] 



[5] Cuốn sách có tên tiếng anh là “The narcissism epidemic” do hai giáo sư tâm lý học Jane M. Tenge và W.Keith Campbell viết 



Dù trong bụng đã có dự cảm, nhưng khoảnh khắc thấy kết quả tìm kiếm, Tiếu Chỉ Hàn vẫn không nhịn được thấp giọng mắng một câu.



Anh còn chưa nói cô thích ra vẻ, cô lại nói anh tự luyến?