Đừng Nhìn, Anh Đầu Hàng

Chương 5 :

Ngày đăng: 09:16 18/04/20


Edit: Chianti



Trì Ý đợi một hồi ở kí túc xá, vừa chuẩn bị bài tập của những nội dung phải học vào ngày mai, chợt nghe thấy một tràng tiếng bước chân từ xa đến gần. 



Tiếng bàn luận không cao không thấp xuyên qua cánh cửa đơn bạc cũng truyền vào trong tai.



“Không phải Phát ca nói có nhiều học sinh chuyển trường đến lắm sao, vì sao lại không gặp người nào vậy?”



“Không biết, có thể ngày mai mới đến cũng nên.”



Sau đó là tiếng chìa khóa cắm vào ổ khóa. Âm thanh khóa cửa được mở ra, một tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa bị người bên ngoài đẩy vào trong.



Ánh đèn trắng âm u chiếu thẳng vào cửa, dừng lại ở một bên chân Trì Ý, Trì Ý đứng dậy, nhìn về phía ba người đang mông lung đứng ngoài cửa, “Chào mọi người, tớ là Trì Ý.”



Đứng ở vị trí đầu tiên, nữ sinh có tóc mái là người phản ứng kịp đầu tiên, bước vài bước tới chỗ Trì Ý, có chút ngại ngùng, xấu hổ, “Xin chào, tớ là Hứa Hi Nhĩ.”



Nghe được giọng nói của Hứa Hi Nhĩ, hai pho tượng “Người suy nghĩ” ở ngoài cửa mới hồi phục tinh thần, “Tớ là Đường Tư Kỳ,” nữ sinh tóc ngắn chỉ xuống nữ sinh đeo kính bên trái, “Cậu ấy là Trần Vận.”



Bầu không khí yên tĩnh mấy phút, có hơi xấu hổ.



Trì Ý bình thản ung dung, gật đầu nhẹ với các cô gái, xoay người, cúi đầu tiếp tục chuyên tâm làm chuyện của mình.



“… À Trì Ý, cậu từ đâu chuyển tới vậy?” Đường Tư Kỳ để đặt cặp sách xuống, ngồi vào chỗ mà hỏi.



“Nhất Trung của Thành phố Dung [1]”



[1] Tên khác của thành phố Phúc Châu, tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc.



Nghe được câu trả lời của Trì Ý, mọi người đều sửng sốt một chút. Nhìn ngang nhìn dọc Trì Ý cũng không thấy giống như tới từ vùng nông thôn.



Đường Tư Kỳ liếc mắt nhìn đống sản phẩm dưỡng da Trì Ý để trên góc bàn, tầm mắt nhanh chóng thu lại, thay đổi vẻ mặt, không nói thêm gì nữa.



Hứa Ni Nhĩ thì ngược lại, rõ ràng lảng sang chuyện khác, “Không phải tối nay Tiếu Chỉ Hàn không tới lớp sao? Chuyện tỏ tình của bọn Lâm Thiến Thiến phải làm sao bây giờ.”



Cái đề tài này vừa xuất hiện, mấy nữ sinh ngay lập tức mở lời nói chuyện, cả phòng lập tức trở nên ríu rít không ngừng.



Rõ ràng Trần Vận là một người thích bát quái, đối với chủ đề này lại nói một cách vô cùng đĩnh đạc, cuối cùng còn không quên phát biểu ý kiến riêng của bản thân.



“Theo tớ nghĩ, nói không chừng ba năm cao trung này, đừng mong thấy Tiếu Chỉ Hàn bị nữ sinh nào thu phục. Từ lớp mười đến bây giờ, nữ sinh thầm yêu trộm nhớ với cậu ta như tre già măng mọc, nhưng Tiếu Chỉ Hàn vẫn có dáng vẻ bình chân như vại không có chuyện gì liên quan đến mình, à không, nói chính xác thì là nữ thí chủ xuân tâm nảy mầm, Tiếu Đại sư tâm lặng như nước.”



Trần Vận vừa nói, vừa chắp tay trước ngực, niệm một câu A di đà phật.



Hứa Hi Nhĩ bị cô nàng chọc cười.



“Này Hi Nhĩ, vì sao đột nhiên cậu lại hỏi về Tiếu Chỉ Hàn, chẳng lẽ…” Đường Tư Kỳ đột nhiên hỏi.
Tuy nói như vậy, ánh mắt không tin của Trì Ý vẫn quét qua Tiếu Chỉ Hàn một lần, trong mắt đều viết lên câu “Đội sổ như cậu làm sao có thể biết chứ”.



Tiếu Chỉ Hàn nhịn, thu lại nụ cười, mặt không biểu cảm nhìn cô, có vẻ đang suy nghĩ tiếp theo cô còn có thể nói được chuyện gì nữa. 



“Cậu để tôi ngồi lên chân cậu, được thôi, chỉ cần cậu có khả năng chịu đựng được trọng lượng của cơ thể tôi và của cái cặp sách đầy đủ dụng cụ này.”



Trì Ý rất gầy, thoáng một cái đã chen vào khe hở giữa bàn, nghiêng đầu nhìn lướt qua cái chân đang đặt trên ghế của Tiếu Chỉ Hàn, hơi hơi ghét bỏ, “Cái chân của cậu nhìn qua quá gầy, không có sức lực gì cả, tôi ngồi chỗ bắp chân cậu nha, sau đó để cặp ở trên đùi cậu cũng được.”



Nghe xong mấy lời này, người xung quanh đều kinh ngạc, có vẻ không hề nghĩ rằng Trì Ý thật sự muốn ngồi lên chân của Tiếu Chỉ Hàn.



Vừa thấy Trì Ý chuẩn bị ngồi xuống, khoảng cách với hai chân của Tiếu Chỉ Hàn chỉ tầm 2cm, lại thấy Trì Ý đứng dậy.



“Làm sao vậy, không dám à?” Dường như chắc chắn Trì Ý chỉ nói được mà không dám làm, Tiếu Chỉ Hàn mở miệng không chút do dự.



Trì Ý không để ý tới anh, từ trong cặp sách lấy một cái bút và một tờ giấy ra, “Cậu viết một bức thư chịu trách nhiệm đi, theo tôi được biết, thân thể của người đã thành niên phải chịu trọng lượng gấp nhiều lần như vậy thì nói không chừng sẽ khiến cậu mắc chứng liệt nửa người, huống hồ…”



Huống hồ cơ thể cậu còn nhỏ như vậy.



Cô chưa nói xong, Tiếu Chỉ Hàn đã miệng nhanh hơn não nói hộ cô.



“Huống hồ cái gì.” Tiếu Chỉ Hàn không tin mấy lời vớ vẩn, nhìn Trì Ý, vẻ mặt bình tĩnh mà hỏi.



Trì Ý hỏi một đằng đáp một nẻo, nhưng vẫn chung một ý nghĩa, “Không ai nói cho cậu biết câu ‘Tự rước lấy nhục thì đừng nên hỏi nhiều’ sao?”



Gân xanh nơi huyệt thái dương của Tiếu Chỉ Hàn nảy lên một cách mãnh liệt, vừa muốn nói thêm cái gì đó, đúng lúc cô giáo Tiếng Anh đi vào lớp.



Miss Lâm mặc một cái váy dài tới đầu gối, khoác áo khoác mỏng, còn có một cái khăn lụa vòng quanh cổ, dáng vẻ nghiêm túc, vừa mở miệng đã nói, “Đã học thuộc từ đơn chưa, giờ tự học không học thuộc tiếng Anh đi, mới sáng sớm đã ồn ào cái gì hả, cả tòa nhà chỉ có mỗi lớp các em là ồn ào nhất.” 



Vừa thấy cô giáo tới, cả lớp yên tĩnh hơn nhiều, có vài người vội vàng lén lén lút lút đổi sách môn khác đang nằm trên bàn thành sách Tiếng Anh, mở ra.



“Có muốn học không, còn không ngồi xuống nhanh lên.” Miss Lâm vừa mở PPT [4], thấy Trì Ý vẫn còn đang đứng, mở miệng nói.



[4] Powerpoint: Phần mềm trình chiếu của Microsoft.



Tiếu Chỉ Hàn không kiên nhẫn thêm nữa, đặt chân xuống, đứng dậy nhường cho Trì Ý một vị trí bên trong.



“Được rồi.” Miss Lâm cũng không mất thời gian vào việc chào buổi sáng, vào thẳng vấn đề, đưa ra bài kiểm tra trước lễ Quốc Khánh.



Xung quanh vang lên âm thanh soàn soạt lúc mở bài kiểm tra, Trì Ý không có bài, bất đắc dĩ nhìn về phía bạn cùng bàn mới của cô.



Trì Ý lơ đãng liếc nhìn về phía bên này, bắt gặp ánh mắt không vừa lòng của cô giáo, suy nghĩ muốn mở miệng hỏi trong nháy mắt bị dập tắt.



Thậm chí theo bản năng, cơ thể của cô cũng cách xa bạn ngồi cùng bàn một chút.